Sau khi xuống xe và đi về phía bên trái một đoạn, anh nhìn thấy trước mặt xuất hiện một kết giới năng lượng rất mạnh. Khi anh ấn tay lên tấm bình phong, một luồng sức mạnh dao động kịch liệt.
Sức mạnh này mạnh đến mức các tu sĩ bình thường sẽ bị nổ tan xác ngay lập tức.
Ngô Bình không dừng lại mà dùng sức ấn xuống.
"Rắc!"
Một âm thanh đanh gọn vang lên, kết giới vỡ tan và để lộ ra một thế giới khác. So với rừng rậm âm u bên ngoài, phía sau kết giới là khung cảnh núi xanh nước biếc, tràn ngập linh khí.
Ngay khi Ngô Bình nhìn sang thì một bóng người từ trên trời giáng xuống. Người tới là một thanh niên môi đỏ răng trắng, ăn mặc như người địa cầu, đầu húi cua.
Thanh niên ánh mắt thâm sâu khó dò, lạnh lùng hỏi: "Anh vừa phá kết giới?"
Ngô Bình: "Đúng, nó chặn đường của tôi”.
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng: "Anh biết đây là nơi nào không?"
Ngô Bình: "Thấy bên trong phong cảnh hữu tình, tôi muốn đi xung quanh thăm thú”.
Thanh niên kia tức giận cười lạnh: "Đi thăm thú? Anh cho rằng đây là vườn nhà anh sao?"
Ngô Bình: "Làm sao, không được phép đi vào sao?"
Thanh niên: "Có gan thì vào đi!"
Ngô Bình mỉm cười rồi bay lên. Thanh niên kia cũng nhanh chóng làm theo.
Anh nhìn thấy cách đó không xa có một ngọn núi, trên núi có rất nhiều kiến trúc nhưng nhìn như sắp đổ xuống dưới. Ngay khi anh bay qua đỉnh núi, một đạo kiếm quang bay ra từ ngọn núi và tấn công anh.
Ngô Bình vươn tay ra, biến ra một bàn tay khổng lồ để chộp lấy đạo kiếm quang. Anh vừa nắm lấy nó, đạo kiếm quang liều mạng vùng vẫy trong lòng bàn tay nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.
Sau đó trong núi có người lạnh lùng nói: "Ai tới?"
Ngô Bình thờ ơ đáp: "Đi ngang qua”.
“Mời xuống đây nói chuyện”, đối phương rõ ràng nhận ra Ngô Bình không dễ bắt nạt, cho nên lịch sự nói.
Ngô Bình ném đạo kiếm quang đi, nó nhanh chóng quay trở lại đỉnh núi.
Người thanh niên phía sau mặt cũng đanh lại, bởi anh ta biết người vừa phóng kiếm quang chính là tam ca của mình, mà kiếm pháp của tam ca là mạnh nhất ở đây. Thế mà người trước mặt anh ta đã bắt được kiếm quang của tam ca bằng một tay!
Ngô Bình cùng người thanh niên đáp xuống một cái đình viện. Một thanh niên đang đứng trong đình viện, trên ngón tay có một tia kiếm quang. Người này đường nét trên gương mặt rõ ràng, ánh mắt trong trẻo, có khí phách anh hùng, thoạt nhìn khiến người ta có thiện cảm. Tuy nhiên, người đàn ông này vừa rồi định giết anh bằng kiếm quang nên Ngô Bình không có hảo cảm với anh ta.
Người thanh niên chắp tay: "Ỷ Thiên Cảnh, Lục Thiên Tường, xin hỏi đạo hữu vì sao muốn phá kết giới của nơi này?"
Ngô Bình: "Đang yên đang lành lại bày ra kết giới này làm gì, thật là cản trở giao thông”.
Lục Thiên Tường cau mày nói: "Nếu đạo hữu cố tình gây sự thì cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Ngô Bình cười lạnh: "Không khách sáo? Vừa rồi anh còn muốn dùng kiếm quang giết tôi, còn có việc gì lỗ mãng hơn việc này sao? Không phải bởi vì không giết được tôi nên mới chịu nói chuyện với tôi hay sao?"
Lục Thiên Tường sắc mặt có chút khó coi, đáp: "Anh bạn, anh có biết phá kết giới sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Ỷ Thiên Cảnh không?"