Người đàn ông tóc dài và người đàn ông đầu trọc đều nhăn mặt, họ không ngờ Ngô Bình lại mạnh thế, mới bắt đầu đã khống chế được Karlie rồi, thậm chí khiến cô ấy chưa thi triển được kỹ năng kiếm thuật.
Karlie cảm thấy mình sắp chết rồi, tuy không cam tâm, nhưng vẫn dùng tay đánh Ngô Bình ra hiệu đầu hàng.
Ngô Bình thả lỏng tay rồi nói: “Cô thua rồi”.
Karlie vô cùng chán nản, cô ấy cầm kiếm lên rồi nói: “Tôi thua, từ nay trở đi, tôi sẽ là nô lệ của anh”.
Ngô Bình: “Tôi nhận”.
Đột nhiên, Karlie vung kiếm lên rồi cứa vào cổ mình. Cô ấy thực hiện quá nhanh nên đồng bọn không kịp can ngăn.
Thấy cô ấy định tự sát, Ngô Bình bắn chỉ phong vào cổ tay cô ấy, Karlie đau đớn kêu lên, thanh kiếm rơi xuống, nhưng cổ cô ấy đã bị thương.
Ngô Bình: “Cô thà chết chứ không chịu làm nô lệ à?”
Karlie lạnh giọng nói: “Nô lệ cũng có quyền tự sát mà”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, kiểu nô lệ hâm dở như cô thì tôi không thèm, cô đi đi”.
Tốt xấu gì Karlie cũng rất đẹp, nếu chết thì quá phí nên Ngô Bình quyết định tha cho cô ấy.
Karlie: “Anh thả tôi đi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, tôi tuyên bố tôi với cô không có quan hệ gì hết”.
Người đàn ông đầu trọc thở phào một hơi rồi nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Người đàn ông tóc dài: “Ngô, chúng tôi rất cần tinh trần, có thể dùng thứ khác để trao đổi với cậu không?”
Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc tổ chức nào?”
Adam Augustus: “Ngô, chúng tôi là thánh kỵ sĩ của Đế quốc chi tâm, quý tộc của Europa”.
“Vậy là không có quan hệ gì với nước Mễ hả?”, Ngô Bình hỏi. Trước đó, anh còn tưởng họ là thánh kỵ sĩ của nước Mễ.
Adam Augustus lắc đầu: “Những người được gọi là thần của nước Mễ đều rất ngông nghênh, sao chúng tôi cùng một đội với họ được”.
Ngô Bình: “Các người cùng đội với Thổ Áo à?”
Adam Augustus tỏ vẻ chê bôi: “Thổ Áo là nước của các tù nhân lưu vong, chúng tôi không thèm hợp tác”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, nếu sưu tầm được tinh trần thì tôi sẽ chia cho các người một ít”.
Adam Augustus vui mừng nói: “Ngô, cảm ơn cậu! Chúng tôi sẽ bảo Gallia dừng việc chiếm lợi ích của Ghi-nê”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu ba người đến đây rồi thì ngồi lại chơi chút đi”.
Ngô Bình chỉ mời khách sáo vậy thôi, ai dè Adam Augustus ngồi xuống thật: “Được, chúng tôi ngồi chơi một lát”.
Ngô Bình liếc mắt, đành dẫn họ về chỗ mình. Không có gì tiếp đãi họ, nên anh lấy ít linh quả và trà ra mời.