Ngô Bình: “Khưu Hóa Long, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Có muốn giao Hư Linh Châu cho tôi không?”
Khưu Hóa Long cười lạnh lùng: “Anh đừng đắc ý, tu vi càng cao thì càng dễ bị săn đuổi, không tin thì cứ chờ mà xem”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Nếu người đó dám đến thì tôi sẽ giết chết anh ta”.
Họ đang nói chuyện thì cột năng lượng ánh sáng được Nhị Thập Tứ Đồ thu hút trong vũ trụ của anh bỗng biến thành màu đỏ, Ngô Bình bắt đầu hấp thụ lượng lớn năng lượng và hỏa nguyên mà Thần Hỏa Công cần từ vũ trụ chính.
Hỏa nguyên không ngừng vào trong vũ trụ của anh, sau đó từ vũ trụ lan tỏa ra toàn thân, Tôi Thể, Hình Thể.
Hôm đó, Thường Thiên Sách bỗng dưng đến thăm. Tên Thường Thiên Sách này có huyết mạch thần tộc, trước đây anh ta không phục Ngô Bình, nhưng sau khi thấy được bản lĩnh của anh thì bây giờ đã trở thành người ủng hộ Ngô Bình, cực kỳ kính phục anh.
Ngô Bình gặp đại thiếu gia nhà họ Thường trong điện thì cười nói: “Anh Thường tìm tôi có việc gì sao?”
Thường Thiên Sách nói: “Bệ hạ, hình như đại tai họa đã kết thúc rồi, chắc là công của anh đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có chút liên quan”.
Thường Thiên Sách vô cùng bái phục, nói: “Thiên Thánh thật lợi hại, đại tai họa kết thúc sớm không biết đã cứu vớt được bao nhiêu người dân”.
Ngô Bình: “Anh Thường, có gì cứ nói thẳng”.
Thường Thiên Sách nghiêm túc nói: “Thiên Thánh, tôi có huyết mạch của thần tộc nên biết được một số bí mật của thần tộc”.
Ngô Bình: “Ồ, bí mật gì?”
Thường Thiên Sách: “Thiên Thánh có biết tại sao thần tộc lại có thể đánh bại được tiên tộc dũng mãnh, nắm giữ hai kỷ nguyên không?”
Ngô Bình hỏi: “Tại sao?”
Thường Thiên Sách: “Nghe nói có liên quan đến một bảo bối cướp được từ vũ trụ chính. Bảo bối đó có thể khiến nhân vật lớn của thần tộc trở nên vô cùng mạnh mẽ”.
Ngô Bình: “Nhất định bảo bối đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt”.
Thường Thiên Sách: “Đúng là rất nghiêm ngặt, nhưng tôi có được tin, đột nhiên báu vật đó đã tự chạy mất rồi”.
Ngô Bình hơi ngây ra: “Chạy mất rồi?”
Thường Thiên Sách gật đầu: “Nhân vật lớn của thần tộc nhận định bảo bối đó vẫn còn ở thần giới, chỉ là không biết được vị trí cụ thể”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy tại sao bảo bối đó lại chạy mất?”
Thường Thiên Sách: “Nghe đồn là chủ nhân của bảo bối đã xuất hiện nên nó mới chạy ra ngoài, chờ đợi chủ nhân của nó đến tìm nó”.