Chiểu đến, hội đan Cửu Dương đã kết thúc, nhóm Ngô Bình thu dọn rồi trở về Ngạo Thế Đan Tông.
Ngô Bình vừa về thì ddaz có một trưởng lão áo tím đến tìm. Trong các trưởng lão ở Ngạo Thế Đan Tông thì trưởng lão áo tím là có địa vị cao nhất. Ví dụ như La Tông Hiến của La Thị cũng là trưởng lão ở cấp này.
Trưởng lão kia cười nói: “Ngô Bình, tôi là Lâm Ngọc Phẩm, nhận lệnh của tông chủ đến hỗ trợ cậu hoàn thành chứng nhận thầy luyện đan cấp cao hơn”.
Ngạo Thế Đan Tông là một trong các môn phaí luyện đan lớn nhất, cấp bậc của các thầy luyện đan ở đây sẽ được mọi người ở bên ngoài công nhận. Thầy luyện đan Ngũ Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông có đi đến đâu cũng có đủ tư cách được coi là thầy luyện đan Ngũ đỉnh, đây chính là điểm hay của môn phái lớn.
Ngô Bình không ngờ mình lại được xét duyệt nhanh thế nên nói: “Lâm trưởng lão, phiền trưởng lão rồi ạ”.
Lâm Ngọc Phẩm cười nói: “Thầy Ngô đừng khách sáo, luận về trình luyện đan thì tôi còn thua cậu”.
“Quá khen!”, Ngô Bình nói vài câu khách sáo, sau đó đi theo Lâm Ngọc Phẩm đến chỗ kiểm tra.
Hai người đến một đại diện bí ẩn, hiện tại đang có bốn trưởng lão áo tím và một ông lão áo trắng đứng ở bên trong. Người áo trắng chính là tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông - Thần Bằng, ông ấy cũng là thầy luyện đan giỏi nhất hiện giờ của môn phái, một thầy luyện đan Thất Thanh Đỉnh.
Ngô Bình mới chỉ nhìn thấy tượng của Bằng Thần, nay mới được gặp người thật nên tiến lên hành lễ: “Tham kiến tông chủ, tham kiến các vị trưởng lão”.
Bằng Thần gật đầu rồi cười nói: “Ngô Bình, cậu đã có biểu hiện rất xuất sắc ở hội đan Cửu Dương, khiến chúng ta được mở mày mở mặt”.
Lâm Ngọc Phẩm: “Để gặp cậu, tông chủ đã trở về từ vũ trụ chính”.
Bằng Thần: “Ngô Bình, Thầy luyện đan Tử Đỉnh giỏi nhất của Ngạo Thế Đan Tông mới chỉ đạt đến cấp Ngũ Đỉnh. Cậu có thể luyện chế Phụng Thiên Đan thì chứng tỏ có tiềm năng ngang với cấp Thất Tử Đỉnh rồi. Hôm nay, tôi mời cậu đến đây để xét duyệt lại cấp bậc cho cậu. Sau đó, cậu có thể lựa chọn cấp Lục Đỉnh hoặc Thất Đỉnh”.
Ngô Bình: “Tông chủ, hai cấp này có gì khác nhau ạ?”
Bằng Thần: “Đãi ngộ khác nhau, thầy luyện đan Lục Đỉnh sẽ nhận được đãi ngộ tương đương với trưởng lão áo đỏ, còn cấp Thất Đỉnh thì ngoài quyền lực ra, đãi ngộ chỉ thua tông chủ thôi”.
Ngô Bình: “Thầy luyện đan Thất Đỉnh có yêu cầu gì với tu hành không ạ?”
Bằng Thần: “Không, nhưng có nhiều đan dược phải đạt đến cảnh giới Thần Thông mới có thể thử luyện chế được”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy đệ tử sẽ chọn cấp Lục Đỉnh”.
Bằng Thần gật đầu: “Ừm, cậu rất cẩn thận. Chỉ cần cậu có thực lực thì sau này trở thành thầy luyện đan cấp Thất Đỉnh hay Bát Đỉnh cũng không khó đâu. Bây giờ bắt đầu nhé, chúng tôi và các trưởng lão áo đỏ sẽ cùng quan sát”.
Sau đó, Ngô Bình được dẫn tới trước một lò luyện đan, quanh lò có dược liệu mà lần trước anh dùng để luyện đan.
Lâm Ngọc Phẩm: “Ngô Bình, để trở thành thầy luyện đan Lục Đỉnh, cậu cần luyện chế bảy loại đan dược từ 30 loại dược liệu. Mức độ khó giảm dần, thành phẩm có cấp bậc càng cao thì càng được đánh giá tốt”.
Ngô Bình lướt nhìn sách trên bàn rồi nói: “Đệ tử sẽ luyện chế bảy loại đan dược đứng đầu”.
Bằng Thần cười nói: “Muốn giữ vị trí Tử Đỉnh thì đúng là cậu phải luyện chế bảy đan dược đứng đầu đấy”.
Mức độ khó của bảy đan dược này không bằng Phụng Thiên Đan, nhưng cũng không hề dễ, Ngô Bình bắt đầu luyện chế loại thứ nhất.