Lão Hoàng ngừng ăn, nói với Ngô Bình: "Chủ nhân, trong ruộng thuốc có rất nhiều dược liệu quý, người ngoài không được phép vào”.
Ngô Bình: "Chúng ta đi xem sao”.
Ngô Bình vẫn chưa quen với thân phận chủ nhân nơi này. Anh hỏi: “Gà Mười Ba, ai vừa xông vào ruộng vậy?”
Gà Mười Ba đáp: “Một Đạo Quân và ba Chân Tiên đang truy sát một nữ tu sĩ. Nữ tu sĩ xông vào ruộng thuốc, mấy người bên ngoài không dám tuỳ tiện chạy vào đó”.
Ngô Bình ngộ ra: “Có phải trong ruộng thuốc có cấm chế gì không?”
Gà Mười Ba nói: “Đúng vậy, ngày trước có một chủ nhân ở vườn thuốc đã đặt ra cấm chế, ngay cả Đạo Tổ vào đó cũng chết chắc”.
Ngô Bình hỏi: “Thế chẳng phải nữ tu sĩ kia sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao?”
Gà Mười Ba trả lời: “Vậy thì không, cấm chế này không gây ra lực sát thương quá lớn với người có tu vi thấp”.
Ngô Bình bảo: “Mau đi xem thôi”.
Thế là anh cùng Gà Mười Ba và Lão Hoàng nhanh chóng rảo chân đến ruộng thuốc. Thật ra ruộng thuốc ở sau nhà, đi vài trăm bước đã đến nơi rồi.
Đến rìa ruộng thuốc, Ngô Bình đưa mắt nhìn, thấy đủ loại dược liệu quý mọc trên ruộng thuốc rộng mấy trăm mẫu. Tim anh đập loạn xạ, sải một bước đã tiến vào trong. Một luồng sức mạnh huyền diệu quét qua cơ thể anh, nhưng anh không có phản ứng gì cả.
Gà Mười Ba rất kinh ngạc: “Chủ nhân, xem ra ruộng thuốc đã tiếp nhận anh làm chủ”.
Câu nói này khiến Ngô Bình sửng sốt: “‘Sao cơ? Ruộng thuốc này có ý thức ư?”
Lão Hoàng đáp: “Chủ nhân không phát hiện sao? Mảnh ruộng thuốc này là một đạo khí, chủ nhân đặt tên là ‘Ba Mẫu Đất’. Nó có thể cắm rễ ở bất kỳ nơi nào, hấp thụ linh khí trời đất, nuôi dưỡng dược liệu”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Thế cũng được à?”
Anh đi một vòng ruộng thuốc, nhìn thấy một cô gái trắng trẻo ưa nhìn đang hôn mê dưới bụi cây hoa. Cô gái ấy xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tao nhã, khiến một người đã quen nhìn thấy người đẹp như Ngô Bình cũng phải ngắm thêm vài lần nữa.
Lão Hoàng bảo: “Cô gái này thật đẹp, chủ nhân à, hãy giữ lại làm người hầu đi”.
Ngô Bình kiểm tra, phát hiện cô gái này bị thương nặng, mà tu vi của đối phương cũng rất cao, đã là Bán Bộ Đại La rồi.
“Bị thương rất nặng, phải nhanh chóng điều trị”, anh bế cô gái ấy lên rồi trở về. Cứu người là chuyện quan trọng, anh không có thời gian để quan sát dược liệu ở đây nữa.
Lúc này có một giọng nói vọng vào từ bên ngoài: “Chủ nhân nơi này, mau giao người ra đây”.
Lão Hoàng nghe vậy bèn cười khẩy: “Ồn chết được!”
Nó hướng lên trời rồi gầm thét, bốn tu sĩ đang ở trên cao đột nhiên mất sạch pháp lực, đồng loạt rơi xuống và ngã phịch xuống đất.
Bốn người cả kinh, đây là tu vi gì thế này? Bọn họ chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều đã liều mạng quay đầu, bỏ chạy khỏi ruộng thuốc.
Lão Hoàng cũng không đuổi theo mà quay về nhà cùng Ngô Bình.