Cậu vội chạy ra, có chút ngượng ngùng, nói: “Xin lỗi, vừa nãy gọi mấy lần nhưng trong nhà không có ai đáp, vì vậy chúng tôi mới vào xem xem, làm phiền rồi”.
Đã có chủ nhân rồi nên cậu quyết định rời khỏi nơi này.
Cô gái thấy Ngô Bình không giống người vô lễ bèn nói: “Người đến là khách, mời các vị vào nhà”.
Cô ấy nói rồi đi qua. Lúc đến gần Ngô Bình, cậu lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mà mùi hương này tỏa ra từ trong máu cô ấy.
Ngô Bình chợt giật mình, nói: “Vết thương của cô không nhẹ, tôi có biết y thuật, không biết có thể giúp được không?”
Cô gái có chút bất ngờ, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thể chất của tôi rất đặc biệt, có thể hồi phục nhanh chóng, không cần phải chữa trị”.
Mời mấy người Ngô Bình vào nhà, cô gái đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Mấy phút sau, cô ấy đã thay một bộ quần áo y hệt đi ra ngoài, vết thương như đã được xử lý, sắc mặt trông dễ chịu hơn chút. Sau đó cô ấy đến phòng bếp, lấy không ít trái cây đem ra.
Cô gái: “Nơi hoang dã không có gì chiêu đãi, đây là trái cây mà tôi trồng, mời dùng”.
Trong rổ trái cây có mấy loại quả đủ sắc màu kỳ lạ, đa phần Ngô Bình đều không biết. Cậu cầm lấy một trái màu đỏ tím to chừng đầu nắm tay cắn một ngụm, mùi vị ngọt mát, còn có mùi hương thoang thoảng. Hơn nữa, trong trái cây có chứa dược lực bất phàm, rất có lợi cho thân thể.
Ăn được mấy trái, Ngô Bình lấy đồ ăn vặt cậu đã chuẩn bị trước ra, chocolate, cổ vịt, hạt dưa, sữa chua các thứ. Mấy thứ này đều là những thứ bình thường ở giới thế tục, nhưng cô gái áo trắng này chưa từng thấy bao giờ.
Cô ấy cầm một hộp sữa chua uống một ngụm, đôi mắt xinh đẹp bỗng chốc kinh ngạc. Không phải vì sữa chua uống ngon thế nào, mà là mùi vị của nó đối với cô ấy mà nói thì vô cùng mới mẻ.
Cô gái không nói nhiều, trong lúc nói chuyện Ngô Bình biết tên cô ấy là Thanh Chi, đã ở nơi này nhiều năm.
Trong lúc Ngô và mấy cô gái chia sẻ đồ ăn ngon thì có tiếng huýt gió chói tai rít qua sơn cốc. Qua mấy giây, tiếng huýt gió lại xuất hiện, sau đó năm bóng người đáp xuống trong sân.
Đây là năm vị tu sĩ, ánh mắt bọn họ đầy sát khí, một người trong đó chính là Càn Long Tử.
Càn Long Tử nhìn thấy Ngô Bình ngồi trong phòng thì giật mình, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh lặng thinh, cũng không nhắc nhở mấy người đi cùng.
Đứng phía trước là Hà Lộc Tiên, anh ta nhìn chằm chằm Thanh Chi, cười lạnh: “Chi Tiên, chúng ta lại gặp mặt rồi. Bây giờ cô còn trốn được nữa không?”
Thanh Chi rất bình tĩnh, cô ấy lạnh nhạt nói: “Nơi này là nhà tôi, tôi có thể trốn đến đâu chứ?”
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Các anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến người ngoài”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được, Thanh Chi đang âm thầm dùng công pháp nào đó, hơi thở trong người cô ấy đang dần trở nên hùng mạnh. Rất có khả năng cô ấy muốn liều mạng với những người bên ngoài.
Cậu trầm ngâm một lát rồi đứng dậy ra ngoài.
Hà Lộc Tiên lại nghĩ cậu muốn rời đi, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến thì không cần đi nữa!”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Không cần đi? Anh muốn giữ tôi lại?”
Hà Lục Tiên lạnh lùng nói: “Người nhìn thấy chúng tôi làm việc nhất định phải chết!”
Ngô Bình gật đầu: “Trước đó tôi còn nghĩ, phải dùng lý do gì để ra tay, nhưng anh đã nói vậy thì lý do cũng đã có rồi”.
Hà Lục Tiên nhíu mày: “Ở trước mặt tôi mà nói những lời ngông cuồng như vậy, tôi sẽ khiến anh chết chậm rãi!”
Lúc này, anh ta không phát hiện ra Càn Long Tử đang chầm chậm lùi ra sau, lùi mãi ra ngoài sân nhà.
Ngô Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, bóng người trên mặt đất nhìn thấy rõ ràng.
“Ra tay đi!” Hà Lục Tiên vung tay, ba người sau lưng lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn mấy chiếc bóng dưới đất, lạnh nhạt nói: “Bắt bóng!”