Ngô Bình kéo cổ tay hắn, sau đó lên gối vào bụng hắn, tên kia hự một tiếng, hộc cả cơm ra rồi đau đớn nằm co quắp như con tôm.
Ngô Bình chưa chịu dừng tay, anh bồi thêm mấy cú đạp nữa, đến khi nào hắn nằm im bất động mới thôi.
Chu Nhược Tuyết thở phào một hơi, mắt ngấn lệ rồi run rẩy nói: “Cảm ơn anh, nhờ anh ra xem thầy tôi thế nào”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Ông ấy không sao”, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn một bên chân của Chu Nhược Tuyết.
Trên chiếc chân trắng nõn nà ấy đã có năm dấu tay đen xì do Ưng Trảo Công để lại, Chu Nhược Tuyết đã bị thương cả gân và xương, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ hỏng luôn một bên chân.
“Cô thấy sao rồi?”, anh hỏi.
Chu Nhược Tuyết lau nước măt: “Tôi không cử động được, vừa nhúc nhích một cái là đau như kiểu có hàng trăm mũi kim đâm vào xương vậy”.
Ngô Bình gật đầu: “May là Ưng Trảo Công của người này chưa có tính hoả, không thì chỉ cần chạm vào thôi là đã hỏng hết cả xương cốt rồi. Giờ, tôi sẽ chữa cho cô, sẽ hơi đau đấy, cố chịu chút nhé”.
Ngô Bình dồn hết chân khí vào đôi tay của mình, sau đó một tay anh đỡ chân Chu Nhược Tuyết, tay còn lại thì đỡ ở mắt cá chân cô ấy.
Ngần này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Nhược Tuyết bị người khác sờ mó chân như vậy, cô ấy đỏ bừng mặt, nhưng chẳng mấy chốc một cơn đau kịch liệt đã xua tan hết sự ngại ngùng, cô ấy đau đớn hét lên rồi rơi nước mắt.
Điều kỳ lạ là sau cơn đau tức thời ấy, mắt cá chân của cô ấy đã dịu hẳn, cơn đau nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái.
Ngô Bình quan sát chân của Chu Nhược Tuyết thì thấy da cô ấy trắng nõn, đến ngón chân cũng rất xinh xắn, móng chân thì như chân châu, làn da gần như trong suốt, khiến Ngô Bình có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Ngô Bình đã chữa cho Chu Nhược Tuyết xong từ lâu rồi, nhưng vì chân cô ấy quá đẹp nên anh còn muốn nghịch thêm một lúc nữa nên cứ sờ qua nắn lại.
Do không còn đau nữa nên Chu Nhược Tuyết bắt đầu thấy chân mình ngưa ngứa, ban đầu cô còn nhịn được, nhưng sau đó đã cười phá lên.
Hà Tất Sĩ nằm bò dưới đất không nhịn được nói: “Cậu Ngô, cậu có thể ngó tôi một chút được không? Tôi đau sắp chết rồi”.
Nhờ tiếng gào ấy mà Ngô Bình mới nhớ ra vẫn còn một người nữa, anh lưu luyến buông chân Chu Nhược Tuyết ra rồi đi tới cạnh Hà Tất Sĩ. Anh quan sát cổ tay của ông ấy rồi nâng nó lên.
Rắc, Ngô Bình đã nắn lại khớp cho Hà Tất Sĩ, dù ông ấy đã bị thương ở phần xương và gân, nhưng không quá nặng, về đắp thuốc vài hôm là ổn.
Hà Tất Sĩ lập tức thấy không còn đau nữa, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế?”
Ban nãy, rõ ràng Ngô Bình nắn chân Chu Nhược Tuyết mãi mới xong, sao tới lượt ông ấy thì lại nhanh thế này?
Ngô Bình đáp: “Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn ông, ông chỉ bị chật khớp cổ tay thôi”.
Hà Tất Sĩ sờ lên đầu rồi nói: “Hắn còn đánh vào đầu tôi nữa, không có vấn đề gì chứ?”
Ngô Bình: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông”.
Hà Tất Sĩ thở phào một hơi rồi vội vàng cảm ơn n. Nếu hôm nay không có Ngô Bình ra tay thì cả ông ấy và Chu Nhược Tuyết đều xong đời rồi, đúng là quá nguy hiểm!
Chu Nhược Tuyết đã đứng dậy rồi tò mò hỏi: “Anh Ngô Bình, anh luyện võ gì mà loáng cái đã phế tay của hắn được vậy?”
Ngô Bình: “Kim Cương Long Trảo Thủ”.