Ngô Bình: “Nhà họ Hà biết rõ em là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, mà còn dám ra tay, nếu không dạy dỗ bọn họ thì sự an toàn của em vĩnh viễn sẽ bị đe dọa”.
Diệp Ngưng Băng: “Nhà họ Hà cao thủ nhiều như mây, chúng ta cứ như vậy tấn công có phải mạo hiểm quá không?”
Ngô Bình: “Nhà họ Hà là thế gia hoàng nhất đẳng, có thể đối đầu với tông môn nhất phẩm mạnh nhất, thế lực như vậy chắc chắn bên trong có nhân vật Đạo Cảnh trấn giữ”.
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Không sai. Tổ tiên nhà họ Hà là một cao thủ Đạo Cảnh tầng ba”.
“Kẻ thù của em, có địa vị thế nào ở nhà họ Hà?”
Diệp Ngưng Băng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cặp vợ chồng truy giết em là đời cháu của lão tổ nhà họ Hà, địa vị ở nhà họ Hà cũng không thấp”.
Ngô Bình: “Nếu không phải nhân vật quan trọng của nhà họ Hà thì giết cứ giết thôi, chuyện này căn bản sẽ không ảnh hưởng đến lão tổ nhà họ Hà”.
Diệp Ngưng Băng hiểu ý của Ngô Bình: “Ý anh nói là trực tiếp giết chết cặp vợ chồng kia?”
Ngô Bình gật đầu: “Bọn họ chết thì còn ai quan tâm đến người đã tái sinh chứ?”
Lúc này, một miếng ngọc phù trên người người chết bắt đầu phát sáng, Ngô Bình vươn tay vuốt mặt, lập tức biến thành vẻ ngoài của người chết, sau đó đối quần áo của anh ta. Tiếp đó, cậu mở ngọc phù, một luồng sáng từ ngọc phù chiếu xuống, ngưng tụ thành hình dáng một người phụ nữ trẻ tuổi, bà ta hỏi: “Nghiêm trưởng lão, chuyện đã giải quyết xong rồi sao?”
Lúc này Diệp Ngưng Băng cũng phối hợp ngồi dưới đất, vẻ mặt uể oải như đang bị khống chế.
Ngô Bình dùng giọng của người chết nói: “Tôi đã khống chế được cô ta rồi”.
Người phụ nữ cay độc nhìn Diệp Ngưng Băng dưới đất: “Không chết là tốt nhất! Có Lao trưởng lão đưa con tiện tì này đến một nơi an toàn, vợ chồng chúng tôi lập tức chạy tới, tự mình xử lý cô ta!”
Vừa nghe đối phương nói muốn đến giới thế tục, đúng ý Ngô Bình, cậu gật đầu: “Mọi người đến rồi cứ liên lạc với tôi”.
Ánh sáng ngọc phù biến mất, Diệp Ngưng Băng lập tức đứng dậy nói: “Bọn họ chắc chắn muốn đến giày vò em, khiến em sống không bằng chết, cặp vợ chồng này đúng là ác độc!”
Ngô Bình: “Vốn định đến nhà họ Hà một chuyến, bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
Cậu nói với Thanh Ngưu: “Anh Ngưu, đến lúc đó vẫn vời nhờ anh ra tay”.
Thanh Ngưu: “Chuyện nhỏ, cậu chỉ cần dặn dò là được”.
Sau đó, Ngô Bình tìm một cái miếu bỏ hoang gần đó, nằm ở lưng chừng núi, đã lâu không tu sửa, hai người bèn đến đây đợi.
Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình bắt tay luyện hóa Cửu Chuyển Hóa Huyền Công. Tầng thứ ba của công pháp này phải luyện chế được hai loại cấm kỵ trở lên, trước đó cậu đã luyện hóa được Mục Nát Chi Lực, lúc luyện hóa Nghịch Chuyển Thời Quan Chi Lực thì tiến triển khá chậm, vẫn chưa thử lại.
Lúc này, cậu lại tiếp tục luyện hóa. Sức mạnh cấm kỵ Nghịch Hóa Thời Quang kia nằm trong pháp khiếu của Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, tuy cũng có thể dùng được nhưng không thể nắm giữ toàn bộ, càng không thể phát huy được thủ đoạn thần kỳ của nghịch chuyển thời gian.
Sức mạnh cấm kỵ Nghịch Chuyển Thời Quan được được cậu lấy ra, đồng thời cũng sử dụng sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm bắt đầu luyện hóa. Quá trình luyện hóa xem như cũng thuận lợi, khoảng chừng nửa tiếng sau, Ngô Bình đã luyện hóa được luồng sức mạnh cấm kỵ đầu tiên.
Sức mạnh này vừa xuất hiện, Thanh Ngưu và Diệp Ngưng Băng ở bên cạnh đã cảm thấy ý thức mơ hồ. Thanh Ngưu giật mình, anh ta nhìn đồng hồ, nói: “Vừa nãy tôi chỉ mới ngây người chốc lát, không ngờ đã trôi qua một phút rồi”.
Diệp Ngưng Băng được anh ta thức tỉnh mới ý thức được xảy ra chuyện gì, cô ấy ngạc nhiên: “Đây là năng lực thay đổi thời gian sao?”
Thanh Ngưu: “Sức mạnh cấm kỵ là như vậy, nó có thể tự mình đứng vững bên ngoài trật tự Đại Đạo, là thiên địa cấm kỵ, là Đại Đạo cấm kỵ, là cấm kỵ”.
Một khi luyện được luồng sức mạnh thứ nhất thì những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều. Lại trôi qua một tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã luyện hóa hơn phân nửa sức mạnh cấm kỵ nghịch chuyển thời quang.