Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên là chủ của đỉnh Tinh, nhưng người này rất thần bí, đến bố em cũng chưa từng thấy mặt thật bao giờ”.
“Lọt vào tốp mười công tử của Thần Châu thì có lợi ích gì?”, Ngô Bình cười hỏi.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhiều lắm anh, nếu lọt tốt thì anh sẽ có một căn nhà dùng để tu hành trên đỉnh Tinh mãi mãi. Tuy không bằng căn của Nguyệt Thị, nhưng cũng không kém hơn là bao đâu. Còn nếu anh thành công tử số một thì anh sẽ có căn nhà ở vị trí tương đương với căn anh từng ở trước đó”.
“Còn nữa, sau khi lọt tốp rồi, anh có thể vào điện Tinh lĩnh ngộ truyền thừa cổ ở đó. Song, các truyền thừa này đều rất khó hiểu, chưa từng có công tử nào lĩnh ngộ được. Tuy nhiên, anh mạnh thế thì khéo lại lĩnh ngộ được gì đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngày mai, anh sẽ cố hết sức”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thi công tử kia tuy xấu nhưng có thực lực rất mạnh, anh phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào một giọng nữ: “Nghe nói chị mình tìm được một đức lang quân như ý, em đến xem thế nào đây, có ai ở nhà không?”
Nghe thấy giọng nói này, Nguyệt Thanh Ảnh biến sắc mặt.
Lý Thuần Như hỏi: “Ai thế chị?”
Nguyệt Thanh Ảnh hừ một tiếng rồi đáp: “Nguyệt Linh Vân, con gái của mụ đàn bà độc ác kia”.
Hà Tử Trần: “Cô ta đến đây chắc không có ý gì tốt đâu, nhưng kệ đi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Để chị ra xem nó muốn gì”.
Cô ấy sai người ra mở cửa, sau đó đã có một nam một nữ đi vào.
Người đang ông mỉm cười tự tin, ăn mặc cao quý, xem ra chắc là công tử của một gia tộc lớn nào đó. Còn cô gái thì có dung nhan xinh đẹp, nhưng chưa bằng Nguyệt Thanh Ảnh. Nếu cô ta là mỹ nhân thì Nguyệt Thanh Ảnh phải cỡ mỹ nhân tuyệt sắc.
Người đàn ông nhìn thấy nhóm Nguyệt Thanh Ảnh thì sáng mắt lên rồi cười nói: “Linh Vân, ai là Thanh Ảnh cô nương?”
Nguyệt Linh Vân thoáng vẻ không vui nói: “Kia kìa”, sau đó, cô ta liếc nhìn Ngô Bình rồi đánh giá anh.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Nguyệt Linh Vân, cô đến đây làm gì?”
Nguyệt Linh Vân cười đáp: “Chị, em đến xem chồng sắp cưới của chị trông thế nào thôi mà”.
Sau đó, cô ta lại nhìn sang Ngô Bình rồi thở dài nói: “Nhưng thấy rồi thì lại thất vọng, trông chồng tương lai của chị xoàng quá, hay cũng là công tử của gia tộc lớn nào?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Không”.
Nguyệt Linh Vân ồ một tiếng: “Tu vi thì bình thường, lại không phải công tử của gia tộc lớn, lẽ nào chỉ là người bình thường?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Có bình thường hay không thì liên quan gì đến cô? Nguyệt Linh Vân, chuyện của tôi không cần cô phải bận tâm”.
Người đàn ông kia cười phá lên: “Thanh Ảnh cô nương, Linh Vân cũng có ý tốt thôi mà. Đúng là người này không xứng với cô đâu, nếu cô đồng ý thì tôi sẽ giới thiệu lệnh huynh cho cô, chắc chắn anh ấy ăn đứt tên này”.
Ngô Bình không biết hai người này và cũng không định quan tâm tới họ, nhưng tên không biết xấu hổ này dám bảo có người mạnh hơn anh nhiều lần, khiến anh có hiền đến mấy thì cũng phải hoá thú: “Người mạnh hơn tôi đó đâu? Tôi muốn gặp xem có đúng không”.
Người đàn ông liếc nhìn Ngô Bình với vẻ coi thường rồi nói: “Không cần thiết, gặp tôi cũng vậy à. Tuy anh tôi rất giỏi nhưng cũng không hơn tôi là bao”.