Sau vài ly rượu, Trần Nhược Nhàn tựa vai Ngô Bình, lẩm bẩm: "Thật muốn quay trở lại trước đây. Em ngồi trên vai bố, phi hành trên thảo nguyên rộng lớn, đuổi thỏ, bắt gà. Về đến nhà, mẹ đã nấu một bàn đầy đồ ăn ngon. Còn có cả anh trai, anh ấy cao lớn đẹp trai, là niềm kiêu hãnh của gia tộc em".
Ngô Bình vỗ về lưng cô ấy, an ủi: "Thời gian không thể quay lại, mọi thứ đều đã qua rồi em".
Trần Nhược Nhàn tựa vào lòng anh, ngủ thiếp đi. Đã lâu lắm rồi cô ấy không ngủ, từ lúc trốn đến đại lục Côn Luân thì cô ấy chưa từng chợp mắt, bây giờ cô ấy nằm trong lòng một người đàn ông mạnh mẽ, trong thâm tâm nảy sinh cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ngô Bình đồng cảm với cảnh ngộ của cô ấy, lập tức dẫn thần thức của cô ấy vào huyễn cảnh. Anh đã tạo ra một thế giới trong huyễn cảnh, để Trần Nhược Nhàn trở về quá khứ, trở về lúc nhỏ, nhìn thấy bố mẹ, anh trai và người thân.
Chẳng mấy chốc sau, khoé miệng Trần Nhược Nhàn bất giác cong lên, ở trong giấc mơ, cô ấy rất vui vẻ, vừa nhảy nhót vừa cười đùa.
Ngủ một giấc, lúc tỉnh đậy đã là ngày hôm sau.
Trần Nhược Nhàn mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, cô ấy nói: "Anh Huyền Bình, em mơ thấy bố mẹ và anh trai, giống hệt như thật vậy".
Ngô Bình nói: "Sau này em nhớ bọn họ thì sẽ mơ thấy họ".
Hổ Bảo cũng đã tỉnh, nó yên lặng nằm trên tấm da hổ, dường như tinh khí thần đều bị rút sạch đi rồi vậy.
Ngô Bình đi tới sờ đầu nó, nói: "Hổ Bảo, em phải trưởng thành, rồi cũng sẽ có một ngày em phải một mình đối diện với thế giới tàn khốc này. Thế nên em phải phấn chấn lên, dũng cảm đối mặt với tất cả".
Hổ Bảo ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, khẽ gật đầu rồi gầm lên một tiếng kinh động đất trời.
Ngô Bình nói: "Chúng ta lập một ngôi mộ cho dì Hổ, sau này về tế bái".
Sau đó, anh đóng động lại, lập một tấm bia bên ngoài, bái xong thì cùng Trần Nhược Nhàn cưỡi Hổ Bảo tiếp tục khám phá Ngũ Hành Giới.
Ở Ngũ Hành Giới có rất nhiều con người sinh sống, hơn nữa ở đây cũng có Nhân Vương và Nhân Hoàng, đất nước và hoàng triều. Lần trước, Ngô Bình chỉ tới hai bộ lạc trong số đó, chưa hiểu quá nhiều về Ngũ Hành Giới. Lần này anh phải khám phá một phen để hiểu sâu hơn về Ngũ Hành Giới.
Hai người đi về phía trước một đoạn thì phía trước bỗng có tiếng gầm giận dữ vang lên. Lại bay thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đã nhìn thấy một con gà trống cao mấy trăm mét, lông năm màu, mào gà màu vàng kim, đang đánh nhau với một con rắn bạc dài hàng nghìn mét.
Móng của con gà trống lớn có màu vàng kim, rất sắc bén, cào một cái đã cào rách lớp da dày của con rắn bạc, thế nên rắn bạc rất thận trọng, thủ thế, hoàn toàn trong trạng thái phòng ngự.
Con gà trống lớn gáy vang, tiếng gáy lanh lảnh, tốc độ công kích của chiếc mỏ nhanh như chớp, mỗi lần mổ thì sức mạnh toàn thân tập trung lên hết chiếc mỏ.
Hổ Bảo nhìn một hồi thì muốn sang đó ăn gà, Ngô Bình cản nó lại: "Hổ Bảo, có lẽ em không đánh lại con gà trống lớn này đâu, nó là dị chủng hồng hoang trong truyền thuyết, Thiên Kê năm màu. Trong cơ thể nó có sức mạnh Ngũ Hành, thực lực không hề thua kém Đạo Quân. Em nhìn con rắn bạc kia đi, nó được di truyền huyết mạch Hoá Xà, đao kiếm khó làm nó bị thương nhưng lại bị con Thiên Kê hoàn toàn áp chế, phải phòng ngự tuyệt đối".
Hổ Bảo chăm chú theo dõi, quan sát trận chiến ở cấp độ cao thế này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành trong tương lai của nó.
Ngô Bình quan sát một hồi thì nhảy xuống khỏi lưng hổ, tay trái bắt chước động tác mổ của con gà, tay trái bắt chước rắn bạc, đấu với nhau. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện ra được một bộ chưởng pháp, lấy tên là Xà Hình Thủ; và một bộ chỉ pháp, lấy tên là Ngũ Hành Chỉ.