La Tinh Uyên nói: “Ngô công tử, dưới trướng tôi có quá nhiều thuộc hạ, loại người gì cũng có, khó tránh có một số người trong số họ có lòng bất chính. Đối với loại người đó, một khi tôi phát hiện thì sẽ loại bỏ ngay”.
Ngô Bình cười khẩy: “La Tinh Uyên, người ngay không nói vòng vo, nói đi, ông thu thập nhiều đá Thiên Vận như vậy rốt cuộc là để làm gì?”
La Tinh Uyên mếu máo nói: “Thì ra Ngô công tử nhận ra đó là đá Thiên Vận, vậy thì khó xử lý rồi”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Khó xử lý?”
La Tinh Uyên bình thản đáp: “Người biết được bí mật này nhất định phải chết, Ngô công tử, cậu cũng không được ngoại lệ”.
Ngô Bình híp mắt: “Ông muốn giết tôi diệt khẩu?”
La Tinh Uyên mỉm cười: “Có rất nhiều cao thủ bị ta giết chết, cậu Ngô không phải là người đầu tiên, và cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.
Vừa dứt lời, tay phải ông ta xuất hiện một pháp quyết, trong sân vang lên tiếng “ầm”, một lớp khí tức đáng sợ từ dưới đất dâng lên, một đôi bàn tay to trắng nõn bỗng lao ra khỏi mặt đất, tóm lấy chân Ngô Bình.
Lúc cậu bị hai bàn tay này tóm lấy chân, cả người cứng đờ, sức lực toàn thân như mất đi, thần hồn cũng chấn động, tinh thần hoảng loạn.
La Tinh Uyên cười càng tươi hơn, ông ta nói: “Cậu Ngô, “Nã Tiên Thủ” của ta thế nào? Cho dù là cao thủ Đạo Cảnh ở đây cũng bị nó hạ gục chứ đừng nói là cậu Ngô, cũng sẽ mất đi toàn bộ pháp lực, để mặc tôi giết hắn”.
“Đây là thứ gì vậy?”, Ngô Bình mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi.
La Tinh Uyên hơi đắc ý nói: “Đây là một đại trận từ xa xưa, chuyên dùng để giết cao thủ Đạo Cảnh. Sử dụng đại trận một lần thì sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên. Nếu cậu chết trong trận pháp này thì đó là vinh hạnh của cậu đấy”.
Lúc này mặt Ngô Bình chẳng hề có chút hoảng loạn nào, cậu nói: “Đúng là đại trận này rất mạnh nhưng rất đáng tiếc”.
La Tinh Uyên nhìn cậu: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc không bao vây được tôi”, nói rồi bí lực Cửu Dương Hóa Cấm trong người cậu rung lên, sau đó bắt đầu luyện hóa sức mạnh trận pháp. Ngay sau đó, cơ thể cậu như biến thành một cái lỗ đen, bắt đầu điên cuồng hấp thụ lấy năng lượng của đại trận.
“Ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, La Tinh Uyên biến sắc, lập tức giơ ngón tay ra, một luồng sáng tím bay ra biến thành một thanh đao cong chém thẳng về phía Ngô Bình.
Ngay lúc này một bàn tay đen vươn ra từ trên tường, đánh văng thanh đao tím đó.
La Tinh Uyên cực kỳ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đứng trên tường, chính là Ngưu Thanh đã nấp vào trong tối trước đó.
“Cửu Dương Hóa Cấm, luyện hóa”, Ngô Bình gầm lên một tiếng, bàn tay đang nắm chân cậu bắt đầu run rẩy, cuối cùng nổ tung.
Trong Cửu Dương Hóa Cấm của Ngô Bình đã hấp thụ không chỉ một loại sức mạnh cấm kỵ, bất kỳ sức mạnh nào cũng đủ để nghiền nát trận pháp ở đây. Thế là chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, cả đại trận đã được Ngô Bình luyện hóa.
Tay phải cậu giơ về phía mặt đất, rất nhiều phù văn bay ra, một hư ảnh đại trận xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
La Tinh Uyên biến sắc, đồng tử xoay chuyển nói: “Cậu Ngô lợi hại, bái phục”.
Ngô Bình cười nhạo: “La Tinh Uyên, còn có bản lĩnh khác không?”
La Tinh Uyên vừa định lên tiếng thì sau gày bỗng siết chặt, Ngưu Thanh đã xuất hiện phía sau ông ta rồi xách ông ta lên.
Hai chân ông ta lơ lửng trên không trung, cả người La Tinh Uyên bị khống chế, ông ta biến sắc nói: “Cậu Ngô, có gì thì nói”.
Ngô Bình: “Vậy thành thật trả lời câu hỏi của tôi”.
La Tinh Uyên thở dài: “Cậu hỏi đi”.
“Ông chắc đã thu thập được không ít đá Thiên Vận, lấy nhiều như thế, ông muốn làm gì?”
La Tinh Uyên im lặng vài giây nói: “Tôi muốn xây một đạo cung”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Tu luyện đạo cung”.