Lâm Vĩnh Lượng: “Tạm thời thì không, nhưng rồi họ sẽ biết thôi. Tôi cứ tưởng cậu Ngô biết rồi, vì cậu đã xin cấp phép cho dự án Giang Nam Thuỷ Ngạn mà”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Tôi ăn may thôi”.
Lâm Vĩnh Lượng: “Cậu Ngô là bậc kỳ tài, tôi vô cùng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Trước Lâm Tổ đòi giết tôi, giờ các người lại chạy tới địa bàn của tôi kiếm ăn, ông nghĩ tôi có đồng ý không?”
Lâm Vĩnh Lượng nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, giờ bố tôi không tiện đến đây, sáng mai ông sẽ đích thân tới xin lỗi cậu”.
Ngô Bình: “Được, tôi chờ”.
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi Lâm Vĩnh Lượng ra về.
Ông ấy đi rồi. Ngô Bình chayh ngay đi tìm Lý Mai.
Lý Mai đang đắp mặt nạ nên hỏi: “Tiểu Bình, có chuyện gì thế?”
Ngô Bình cười nói: “Thông báo cho cô một tin tốt, chỗ chúng ta sắp thành khu kinh tế mới rồi”.
Lý Mai ngẩn ra: “Tin chuẩn không? Mau nói rõ cho tôi nghe”.
Ngô Bình kể lại những gì mình biết: “Giá nhà của dự án mình chắc phải tăng đột biến”.
Lý Mai gọi luôn cho trợ lý rồi nói: “Tôi không cần biết anh làm thế nào, nhưng ngày mai phải mua hết biệt thự ở Đông Hồ cho tôi! Ai không chịu bán thì cứ tăng tiền lên”.
Hình như trợ lý đã quen với phong cách của Lý Mai nên gật ngay: “Vâng”.
Lý Mai: “À, đừng tiếc vốn, cứ tiếp tục mua tiếp đất ở huyện này và bốn huyện xung quanh, càng nhiều càng tốt”.
Trợ lý cười trừ: “Nhưng vốn của mình có hạn ạ”.
Lý Mai nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu Bình, cậu còn tiền không?”
Ngô Bình thở dài: “Còn, nhưng không nhiều đâu”.
Thật ra anh còn hơn 100 tỷ.
Lý Mai: “Anh bỏ một nửa vốn, tập đoàn bỏ một nửa, chúng ta phải nhanh chóng mua hết khu này”.
Ngô Bình: “Được, cô cần bao nhiêu?”
Lý Mai ngẫm nghĩ: “Hiện giờ khoảng ba triệu một mẫu đất, chúng ta cần mười nghìn mẫu, vị chi là 180 tỷ”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ bỏ 90 tỷ”.
Lý Mai: “Đây mới là tiền mua đất, sau còn chi phi xây dựng nữa, nhưng một khi giá đất tăng, mình có thể thế chấp để vay ngân hàng”.
Ngô Bình: “Ừm, cô cứ làm đi”.
Lý Mai: “Cậu khá thân với La Duy Khang nên cố xúc tiến vụ này nhanh lên. Tối nay chuẩn bị hết đi, ngày mai gặp rồi đặt tiền cọc luôn. Vụ này phải nhanh, vì theo phán đoán của tôi thì vài ngày nữa thôi là bên trên sẽ cấm mua bán đất đấy”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ gọi cho La Duy Khang ngay”.
La Duy Khang là thị trưởng, nghe thấy Ngô Bình muốn mua nhiều đất để phát triển thì ông ấy rất vui, nên đã gọi nhân viên tới làm việc với Lý Mai ngay trong đêm.
Lý Mai cả đêm không ngủ, nhanh chóng chạy tới các huyện xung quanh để mua đất.
Loáng cái, họ đã tiêu hết sạch 180 tỷ, La Duy Khang là mừng nhất. Như vậy có nghĩa là tài chính ở thành phố Vân Đỉnh sẽ vững mạnh, có tiền rồi thì ông ấy có thể xây dựng thành phố tốt đẹp hơn.