Ngô Bình cười nói: "Tôi là Ngô Bình lớp bên cạnh, có lẽ cậu không còn nhớ nữa".
"Ồ, hóa ra là bạn học Ngô, xin chào", cô ấy cười chào hỏi.
Tuy Tô Phi học ở trường số 2 nhưng nhà cô ấy ở thành phố Vân Đỉnh.
Ngô Bình nói: "Tô Phi, cậu làm việc ở thành phố Vân Đỉnh sao?"
"À, không phải đâu, tôi làm việc ở Hải Thành. Hôm nay là cuối tuần, tôi về thăm nhà".
"Hải Thành rất tốt", Ngô Bình nói: "Có tiện trao đổi số điện thoại không?"
Tô Phi gật đầu, liền lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại, mà lúc Ngô Bình đang lưu số cô ấy, cô ấy chợt cắn răng, nói: "Ngô Bình, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"
Ngô Bình cười nói: "Không vấn đề, cậu nói đi".
Tô Phi chỉ vào phố đi bộ cách đó không xa, nói: "Tôi mời cậu uống trà sữa, vừa uống vừa nói".
Ngô Bình bảo Hoàng Tử Cường tìm chỗ nào đó đợi, anh và Tô Phi tới quán trà sữa ở đầu đường. Sau khi mua hai cốc trà sữa, hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện.
Cô ấy thở dài, nói: "Tôi bị mẹ lừa nên mới về, bà ấy sắp xếp cho tôi mười buổi xem mắt, hôm qua đã có sáu buổi, hôm nay còn bốn buổi nữa. Tôi sắp sụp đổ đến nơi rồi".
Ngô Bình cười nói: "Chắc bác gái cũng sốt ruột về việc hôn nhân của cậu, cậu cũng phải hiểu cho bác".
Tô Phi liền trợn tròn mắt: "Khi nào cậu xem mắt 100 lần xong thì cậu sẽ hiểu tôi đau khổ cỡ nào".
Ngô Bình kinh ngạc nói: "Trời đất, cậu đã xem mắt 100 lần rồi sao? Thế mà vẫn không gặp được ý trung nhân à?"
Tô Phi trầm mặc một lúc, nói: "Thực ra cũng có những chàng trai rất xuất sắc, nhưng tôi cảm thấy không phù hợp, người thì muốn tôi làm bà nội trợ, người thì muốn tôi sinh tận ba đứa, hoặc là nói chuyện không hợp, tam quan bất đồng".
"Tôi muốn phấn đấu ở Hải Thành, có sự nghiệp của riêng mình, như thế mới không uổng công tôi đã học bốn năm đại học", cô ấy vừa nói vừa siết chặt nắm tay, ánh mắt sánh lấp lánh.
Ngô Bình gật đầu: "Nói hay lắm, tôi ủng hộ cậu".
Tô Phi gật đầu: "Nhưng bố mẹ lại muốn tôi nhanh chóng kết hôn, cậu nói xem, kết hôn có gì tốt? Cứ như đang đánh bạc vậy, thắng thì có lẽ sẽ hạnh phúc. Nếu đặt cược nhầm vậy cuộc sống chẳng khác nào địa ngục, giống như bố mẹ tôi vậy". Tô Phi lắc đầu.
Ngô Bình giật mình: "Bố mẹ cậu làm sao vậy?"
"Họ đã ly hôn trước khi tôi thi đại học, nhưng cứ giấu tôi mãi. Mẹ tôi tái giá với một ông chú rất giàu. Bố tôi thì ngày nào cũng uống rượu, đánh bài, mới mấy năm mà đã già đi trông thấy".
Ngô Bình an ủi cô ấy: "Không phải lỗi của cậu".
Tô Phi nói: "Thế nên tôi phải mạnh mẽ, tự lập. Phụ nữ phải trở nên mạnh mẽ mới không bị tổn thương".
Ngô Bình gật đầu: "Có lý, vậy cậu muốn tôi giúp gì? Cùng cậu đi xem mắt, giúp cậu kiểm định sao?"