Gia Cát Truyền Nhất: “Thì cứ để họ điều tra, phải rồi, nếu như có thể thì tốt nhất cô nên sinh cho cậu ta một đứa con”.
Diệp Ngưng Băng bỗng thốt lên: “Sinh con?”
Gia Cát Truyền Nhất: "Sao, cô không thích? Cô phải nghĩ cho kỹ, giờ cậu ta vẫn chưa thức tỉnh toàn bộ. Đợi đến khi cậu ta biết mình là ai, cô muốn đến gần sẽ rất khó".
Diệp Ngưng Băng trừng anh ta một cái: "Sao tôi phải đến gần cậu ta?"
Gia Cát Truyền Nhất bật cười: "Diệp Ngưng Băng, cô không lừa nổi ánh mắt tôi đâu, chẳng phải trong lòng cô rất thích người ta sao? Với lại, tại sao kiếp trước cô lại thất bại, còn không phải là vì chẳng có ô dù nào để dựa vào à? Nếu có cậu ta che chở, giờ cô đã là cao thủ Đạo Cảnh từ lâu rồi".
Diệp Ngưng Băng im lặng rồi khẽ thở dài nói: "Tùy duyên đi".
Bên kia, Ngô Bình đưa bố mẹ và Hàn Băng Nghiên về khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này, sắc trời cũng không còn sớm, cậu luyện công một hồi thấm thoát đã sang ngày mới.
Mặt trời vừa mọc, cậu đã nhận được điện thoại của Tuyết Vũ.
"Thưa cậu, tôi thành công rồi!", có thể cảm nhận được cô ta đang hết sức vui vẻ, cuối cùng cũng luyện thành thứ Ngô Bình đã dạy.
Ngô Bình "Ừ" một tiếng: "Luyện tập nhiều lên. Đúng rồi, hôm qua tên cổ sư kia đến kiếm chuyện với tôi và đã bị tôi giải quyết rồi".
Tuyết Vũ: "Nhờ có cậu ra tay, không thì rắc rối rồi. Thưa cậu, hôm nay hầu như tất cả các thành viên của Tiên Vương Môn đều đến, cậu có rảnh đến đây một chuyến không ạ?"
Ngô Bình nhớ buổi sáng còn có trận đấu bóng rổ nên nói: "Được, chiều tôi sẽ qua".
Tuyết Vũ: "Vâng, tôi sẽ báo lại cho sư phụ ngay".
Trận đấu buổi sáng vẫn diễn ra như cũ, tuy Ngô Bình không tham gia thi đấu, nhưng dưới sự giúp đỡ của cậu, Trung Châu đã thể hiện rất xuất sắc.
Sau khi trận đấu buổi sáng kết thúc, Ngô Bình bèn đi đến Tiên Vương Môn. Lúc này, Tuyết Vũ đang nói chuyện với hai thanh niên ngang tuổi, nghe được tiếng động bên ngoài bèn vội vàng đi ra ngoài tiếp đón, vừa hay thấy Ngô Bình tiến vào.
"Cậu Bình! Cậu đã đến rồi!", cô ta vui vẻ nói.
Hai thanh niên kia thấy Tuyết Vũ khách sáo với Ngô Bình như vậy, thậm chí là còn có chút ngưỡng mộ thì trong lòng lập tức khó chịu. Một thanh niên mặt chữ điền bước tới hỏi: "Tuyết Vũ, cậu này chính là thiếu môn chủ hả?"
Tuyết Vũ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy chính là thiếu môn chủ của chúng ta, cậu Ngô Bình!"
Gã đánh giá Ngô Bình vài lần rồi nói: "Tôi còn cho rằng là tên ba đầu sáu tay nào cơ, hóa ra cũng chẳng khác gì chúng ta".
"Hỗn xược!"
Bấy giờ, Hướng Chấn Minh vội vàng bước ra, hung hăng trừng thanh niên nói chuyện một cái rồi cúi chào Ngô Bình: "Thiếu môn chủ! Cậu ta tên Phàn Cường, trẻ người non dạ, cậu đừng chấp cậu ta".
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không sao. Một người ngoài như tôi bỗng dưng trở thành thiếu môn chủ thì khó tránh khỏi sẽ có người không phục".
Thanh niên tên Phàn Cường khẽ hừ một tiếng nói: "Sư bá, vị trí như thiếu môn chủ nên là người có địa vị ngồi lên".
Tuyết Vũ cau mày nói: "Phàn Cường, cậu Ngô có thể trở thành thiếu môn chủ là vì cậu ấy đã hiểu được thứ trên Tiên Vương Đồ!"
Phàn Cường kia lại hừ lạnh nói: "Cậu ta bảo hiểu là hiểu được à, có chứng cứ không? Nếu không có thì tôi đây còn hiểu nhiều hơn cậu ta!"