Liên Thành Tượng nổi điên nói: “Vớ vẩn! Tôi bảo anh trộm đồ khi nào? Anh giỏi nhỉ, mình trộm đồ mà dám vu oan cho thầy Ngô, không thể tha thứ được”.
Nguyên Hồ đần mặt ra, đang định giải thích thì Long Tượng Thiên Tôn dã vung tay lên khoá miệng hắn lại.
Long Tượng Thiên Tôn không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ta biết chuyện này có liên quan đến đứa cháu bên ngoại của mình. Nhưng dẫu sao Liên Thành Tượng cũng là cháu của ông ta nên ông ta phải lấp liếm chuyện này phòng hậu hoạ.
Khoá miệng Nguyên Hổ xong, Long Tượng Thiên Tôn cười nói: “Ra là hiểu lầm, thầy Ngô, cậu đã được rửa oan rồi”.
Vị quan triều đình nói: “Tổng đốc Ngô, bệ hạ bảo nếu rảnh thì mời người vào cung chơi”.
Ngô Bình: “Thần nhất định sẽ đến”.
Vị quan triều đình gật đầu nói: “Lão nô là thái giám của nha môn, Tổng đốc cứ gọi là Trác công công”.
Ngô Bình: “Phiền Trác công công phải vất vả đến đây rồi”.
Trác công công xua tay: “Chuyện nhỏ thôi”.
Dứt lời, Trác công công nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, xin cáo từ”.
Trác công công đi rồi, Long Tượng Thiên Tôn lại sầm mặt nói: “Thầy Ngô, kiểm tra giáo viên ba sao phải chờ đến cuối năm nên cậu cứ về đi”.
Ngô Bình biết Long Tượng Thiên Tôn cố ý không kiểm tra cho mình, anh rất bực nhưng giờ không thể làm gì được nên đành nói: “Được”.
Ngô Bình rời khỏi đó rồi về chỗ ở của mình, anh về thì không thấy nhóm Diệp Huyền đâu. Hỏi thăm mới biết là nơi đây đã bị học viện thu hồi, nhóm Diệp Huyền cũng bị đuổi khỏi học viện.
Ngô Bình tức điên người, anh vung tay chém một đường kiếm lên cao. Đường kiếm ấy chẻ đôi không gian, để lộ ra hư không tăm tối! Đường kiếm của anh rơi xuống khiến ai trong học viện Võ Đạo cũng phải dựng tóc gáy.
Long Tượng Thiên Tôn cũng hết hồn vì đường kiếm ý mạnh mẽ ấy! Nếu không ngờ đã đột phá lên cảnh giới Kim Tiên bán bộ, khéo ông ta còn bị ảnh hưởng bởi nó.
Lúc này, Long Tượng Thiên Tôn đang lườm cháu ngoại của mình rồi nói: “Thành Tượng, hôm nay cháu hơi quá đáng rồi đấy, Ngô Bình này là thiên kiêu, lẽ ra học viện nên dốc toàn lực để bồi dưỡng, chứ không phải dồn cậu ta vào thế bí như vậy”.
Liên Thành Tượng cũng biết được tính nghiêm trọng của vấn đề nên quỳ xuống nói: “Cậu ơi, trước đó cháu thấy cậu ta hống hách nên muốn dạy cho cậu ta một bài học thôi, ai ngờ cậu ta lại giỏi đến thế. Cậu, rõ ràng là cậu ta không phục nên mới chém một kiếm lên cao như vậy, kiểu muốn bày tỏ sự bất mãn với cậu đấy ạ”.
Long Tượng Thiên Tôn hừ một tiếng rồi nói: “Dù cậu ta là thiên kiêu thì cũng chỉ mới ở cấp Địa Tiên thôi, không đáng để mắt đến”.
Nguyên Hổ vội nói: “Ý của viện trưởng là chúng ta sẽ tìm cơ hội để hạ nó ạ?”
Long Tượng Thiên Tôn lạnh giọng nói: “Hôm nay mà không bị các người xúi giục thì Thành Tượng có làm liều vậy không?”
Mấy người kia cúi đầu xuống, song Long Tượng Thiên Tôn không trừng phạt ai, mà chỉ nói: “Xem ra Hoàng đế đang lôi kéo Ngô Bình về phe mình, chúng ta với bên đó luôn không ưa nhau, nếu Ngô Bình không hàng phục bên mình thì cũng thể để cậu ta đi phục vụ cho phe khác được”.
Dứt lời, ông ta nhìn mọi người rồi nói: “Ba người hãy nghĩ cách triệt tiêu Ngô Bình, nếu không làm được thì đừng quay lại đây”.
Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “Vâng”.
Ngô Bình vẫn chưa đi xa, vì nhóm Diệp Huyền đã chuyến tới một ngôi nhà cách học viện không xa.
Diêp Huyền, Triệu Thiên Lạc đều cảm nhận được khí tức của Ngô Bình nên vội vã đi tìm anh ngay.