Ngoài mười cổ đông của nhà họ Đường và Ngô Bình ra, tất cả đều giơ tay, vấn đề đầu tiên đã được giải quyết xong.
Tiếp đó, mọi người bắt đầu bàn sang chủ đề thứ hai, đó là xây dựng trung tâm giao dịch tranh chữ, nhưng tất cả cũng đều đồng ý hết.
Đường Thời Lộc vui vẻ, nhìn Ngô Bình cũng thấy ưng ý hơn, nụ cười trên mặt mãi không tắt.
Cuộc họp diễn vừa kết thúc thì mọi người đều đi tới cạnh Ngô Bình để nhờ anh khám bệnh cho. Cứ tưởng đơn giản, ai dè phần lớn mọi người ở đây đều có bệnh trong người, Ngô Bình khám xét rồi đưa ra lời khuyên cụ thể.
Anh nói rất đúng nên ai cũng phải thán phục và xin số điện thoại của anh, mong sau này thường xuyên qua lại.
Lúc này, Kim Vĩnh Lợi chợt đi vào, trông anh ta rất ủ rũ. Trong lúc cuộc họp diễn ra, anh ta đã gọi về nhà, thậm chí bảo người nhà gọi cho ông chủ đứng sau lưng Tiết Thái Hổ.
Nhưng đều không có tác dụng! Tiết Thái Hổ như đã điên rồi, kiên quyết không làm ăn với nhà họ Kim nữa, điều này khiến cả nhà họ Kim phải chấn động, nhà họ phất lên nhờ phỉ thuý, giờ mà không mua được hàng của Tiết Thái Hổ nữa thì còn làm ăn gì nữa đây.
Cuối cùng, trên dưới nhà họ Kim đồng lòng quyết định trả Ngô Bình một phần trăm kia, để mong được anh tha thứ.
Đồng thời, Kim Vĩnh Lợi cũng bị mắng té tát và bị bắt đi xin lỗi Ngô Bình.
Kim Vĩnh Lợi không muốn một chút nào, nhưng chẳng thể làm khác được. Anh ta không thể chống lại lệnh của gia tộc, nếu không sẽ bị vứt bỏ và mất vị trí cùng tiền tài ngay.
Vì thế, Kim Vĩnh Lợi đành cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi cúi người xuống nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi vì luôn châm chọc anh, là tôi không hiểu chuyện, tôi có mắt như mù, xin anh tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ chuyển cho anh một phần trăm cổ phần kia coi như xin lỗi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cổ phần thì tôi nhận, nhà anh vẫn tiếp tục làm ăn với Tiết Thái Hổ. Nhưng sau này anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Kim Vĩnh Lợi không dám nói lại một câu mà gọi ngay luật sư tới lo thủ tục giấy tờ để ký hợp đồng với Ngô Bình luôn. Cứ thế, Ngô Bình đã lấy được một phần trăm cổ phần của nhà họ Đường.
Sau khi ký kết xong, Kim Vĩnh Lợi không muốn ở lại nên bỏ đi ngay. Không ai thấy vẻ thù địch hằn rõ trong mắt anh ta.
“Ngô Bình, nhất định tao sẽ giết mày, còn cho cả nhà mày chôn cùng nữa”, Kim Vĩnh Lợi gào thét trong lòng, thù hận khiến người anh ta run lên.
Ngô Bình không để ý đến anh ta, chờ cuộc họp kết thúc, mọi người về hết, anh cũng rời đi.
Lúc này, Nhậm San San chợt đi tới rồi nhìn anh nói: “Bác sĩ Ngô, tôi muốn xin lỗi anh”.
“Hả? Xin lỗi ư?”, Ngô Bình cười nói: “Cô làm gì có lỗi với tôi à?”
Nhậm San San đáp: “Ừm, trước kia tôi không nên nghi ngờ y thuật của anh, hôm nay cũng không nên châm chọc anh, xin lỗi nhé”.
Dứt lời, cô ấy cúi người xuống.
Ngô Bình có lời khen: “Cô ngồi đi”.
Nhậm San San ngoan ngoãn ngồi đối diện với anh rồi hỏi: “Bác sĩ Ngô, lần trước anh bảo có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, để tôi không ghét đàn ông nữa đúng không?”