Ngô Bình ngây người, hỏi: “Bọn họ là?”
Quảng Tuệ: “Đều là đệ tử tục gia của Chùa Đại Thiền, ba người này tư chất tốt nhất. Nhưng chính vì tư chất quá tốt, chúng ta cũng không còn cách nào dạy bọn họ nữa rồi. Ngô Long chủ, chỉ bằng anh dẫn dắt bọn họ theo bên cạnh, có thời gian thì dạy dỗ bọn họ”.
Thì ra, Quảng Tệ biết Ngô Bình đã học được truyền thừa trên bức tường ngọc Vô Tự, nên cố tình để ba người này đi theo Ngô Bình học.
Ba người đều chưa đến hai mươi lăm, tư chất không tệ.
Ngô Bình bây giờ đúng lúc cũng cần dùng người, gật đầu nói: “Được thôi”.
Anh hỏi tên bọn họ, ba người này lần lượt là Quách Kiện, Miêu Thái Vi, Tào Nhạc.
Anh nói với Liễu Duyên: “Đại ca có muốn ra ngoài đi với tôi một chuyến không?”
Liễu Duyên xua tay nói: “Tạm thời tôi ở lại trong chùa, tìm hiểu mấy thứ mà anh truyền cho. Đợi tôi hiểu rõ rồi thì sẽ đến Thiên Kinh dạy dỗ tên kia”.
Ngô Bình cười nói: “Chi bằng tôi để ba người này hầu hạ bên cạnh đại ca trước?”
Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ, đúng là biết trốn việc. Được rồi, ai bảo tôi là đại ca chứ”.
Anh còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy anh đã rời khỏi chùa Đại Thiền vào đêm hôm đó và trở về nhà.
Vừa về đến nhà anh phát hiện cỏ dại trong nhà đã biến dị thành linh thảo. Đại trận Phong Thủy của Lữ Thuần Dương thu thập linh khí trong tám nghìn dặm khiến linh khí gần nhà họ Lý vô cùng dồi dào.
Lúc này cả nhà đang ăn cơm ở trong sân, Lina chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, một bàn ăn vô cùng phong phú. Ông ngoại và bà ngoại cũng đã đi du lịch về, tinh thần của ông hai đã tốt hơn rất nhiều, trông như chỉ mới ngoài năm mươi, không hề già chút nào.
Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng ở đây, trung thu được nghỉ lễ, hai người đã về nhà hôm qua.
Ngô Bình sửng sốt, sau đó vỗ trán nói: “Suýt nữa thì quên ngày mai là trung thu”.
Trương Lệ nhìn thấy Ngô Bình bèn hỏi: “Tiểu Bình, ngày mai bố con có thể về không?”
Ngô Bình không dám nói vì bây giờ anh cũng không biết Lý Niệm Tổ đang ở đâu, nếu tình hình không ổn thì đang ở Tiên Giới.
Anh nói: “Mẹ, bố không thể về trong thời gian ngắn”.
Trương Lệ thở dài: “Thật là, một bó tuổi rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi”.
Ngô Bình cười nói: “Ngày mai con mời bên ông nội đến, mọi người quây quần với nhau”.