“Chẳng lẽ đây chính là… Đạo Thổ ngũ hành?”, anh kinh ngạc.
Có ghi chép rất chi tiết về Đạo Chủng trong thẻ ngọc mà Đông Hoàng tặng anh. Sau khi Đạo Chủng mọc rễ, cần cắm rễ vào Đạo Thổ. Mà Đạo Thổ rất quý hiếm, chỉ có đạo quân của cảnh giới Đại La mới luyện chế được. Trong đó, Đạo Thổ ngũ hành là hiếm nhất. Nó cần đạo quân thu thập từ khí ngũ hành tiên thiên trong vũ trụ, cùng với sự trợ giúp của tạo hoá, kéo dài hàng chục nghìn năm mới có thể thành công!
Bình thường, chỉ có Vô Thượng Giáo mới có thể tiêu hao một lượng lớn tinh lực và tài nguyên vào luyện chế Đạo Thổ, cung cấp cho đệ tử ưu tú nhất của bổn giáo sử dụng.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Con trai tinh ấy năm xưa chắc chắn đã nuốt Đạo Thổ ngũ hành nên mới có một viên linh châu ngũ hành đặc biệt đến vậy!”
Thậm chí anh còn hoài nghi rằng, viên linh châu ngũ hành mà Đại đế Tiên quốc có được cũng không thể so sánh với viên này. Suy cho cùng thì trên thiên hạ cũng chẳng có nhiều Đạo Thổ ngũ hành mà.
Tâm trạng của anh đang rất vui, vì một khi Đạo Chủng đã cắm rễ vào Đạo Thổ thì nền móng sẽ rất vững chắc, sắp tới có thể đơm hoa kết quả. Nó sẽ hấp thụ đủ loại năng lượng trong cơ thể Ngô Bình, sau đó sẽ thai nghén thật nhiều thần thông Tiên Thiên, pháp thuật Tiên Thiên. Mà những pháp thuật và thần thông phi thường này, tu sĩ bình thường hoàn toàn không thể có, sau này luyện tập mới được.
Khi anh uống hết linh dịch ngũ hành đã là sáng hôm sau. Đường Tử Di thức giấc từ sớm, đang cho Đông Hoàng ăn.
Thấy Ngô Bình bước ra khỏi phòng, cô ấy cười nói: “Chồng à, ban nãy anh đang tu luyện nên em không dám quấy rầy”.
Nhờ công dụng của Băng Cơ Ngọc Cốt Đan, Đường Tử Di đã sở hữu thể chất băng cơ ngọc cốt! Bây giờ da dẻ cô ấy cực kỳ đẹp, bề mặt da còn phảng phất hơi lạnh, trên người có mùi hương lạnh thoang thoảng.
Ngô Bình rất vui, bèn cười bảo: “Tốt đấy. Băng Cơ Ngọc Cốt Đan thích hợp cho người đẹp sử dụng nhất. Lại đây cho anh cắn vài miếng nào”.
Đường Tử Di liếc anh: “Còn nói nữa, hôm qua em khó chịu muốn chết”.
Ngô Bình kiểm tra cơ thể của Đường Tử Di, thấy mọi thứ đều bình thường. Anh lại hôn lên làn da mịn màng mát lạnh của cô ấy, đoạn nói: “Ôm em đi ngủ giữa mùa hè nóng bức chắc chắn sẽ rất thoải mái”.
Đường Tử Di ôm chầm lấy anh: “Thế thì anh ôm em ngủ mỗi ngày”.
Ngô Bình cười toe toét, lấy đan hồ ra: “Trong này mới là đồ tốt. Em nhớ dùng nó ngâm nước uống, tuyệt đối không được gián đoạn”.
Đường Tử Di đáp: “Em không quên đâu. À, em đang định nói với anh này, bố muốn gặp anh đấy, anh đi chứ?”
Ngô Bình hỏi: “Chú có việc tìm anh à?”
Đường Tử Di bảo: “Bố em khoe với bạn bè rằng anh là cao thủ trẻ tuổi số một, thần y số một thiên hạ. Hôm nay bố đãi tiệc mời bạn ở nhà, hy vọng anh đến dự để chứng minh ông ấy không khoác lác”.
Ngô Bình bó tay: “Sao bố em lại khoác lác về anh?”
Đường Tử Di cười đáp: “Thì ông ấy tự hào vì có một cậu con rể tương lai như anh mà. Chồng này, hay là chúng ta về nhà một chuyến đi, anh cũng muốn thăm ông nội mà?”