Ngô Bình: “Còn có đường đặc biệt nữa sao?”
Đông Vương cười nói: “Con đường đặc biệt là chỉ nhóm tân sinh viên xuất sắc nhất mỗi năm của đại học Thần Kinh, nếu thể chất đủ điều kiện thì có thể trực tiếp vào học ở học viện quân sự Đại Hạ, sau khi tốt nghiệp có thể được học vị quân sự chuyên nghiệp và văn hóa chuyên nghiệp”.
Ngô Bình không ngờ còn có cách như vậy, cậu gật đầu nói: “Vậy cũng không tệ”.
Đông Vương: “Như vậy đi, cho cậu nghỉ bảy ngày, quay về chúc mừng với người nhà”.
Sau đó ông ấy vẫy tay, đã có người mang theo một bộ quân trang tới, ông ấy cười nói: “Bây giờ cậu là thống lĩnh thị vệ, đồng phục này là đồ mới, chất liệu rất đặc biệt, mặc vào chắc chắn có thể khiến hàng nghìn mỹ nữ si mê”.
Ngô Bình: “Cám ơn Vương gia”.
Đông Vương: “Tôi biết cậu có kinh doanh ở Trung Châu, sau này có gì cần bổn vương giúp, chỉ cần lên tiếng thôi”.
Ngô Bình cười: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.
Buổi chiều, Ngô Bình thu dọn đồ đạc rồi dùng thuật độn thủy quay về Trung Châu.
Tại nhà Ngô Bình ở Trung Châu.
Hàn Băng Nghiên và vợ chồng Hàn Chí Thành đều đã đến, mọi người đang đợi Ngô Bình quay về. Ngô Đại Hưng đã đặt một nhà hàng khá chất lượng, còn mời không ít bạn bè thân thiết đến cùng chúc mừng.
Đối với Ngô Đại Hưng mà nói, con trai thi đậu đại học tốt nhất trong nước còn vui hơn cả chuyện ông ấy kiếm được một tỷ. Lúc này, trước cửa khu dân cư sớm đã có biểu ngữ do các hàng xóm nhiệt tình giúp treo lên, bên trên viết: Chúc mừng Ngô Bình trở thành thủ khoa đại học tỉnh Giang Nam!
Trước biểu ngữ thu hút rất nhiều người dừng lại xem, đứng đầu tỉnh Giang Nam, đây là vinh hạnh rất lớn, người ở khu dân cư cũng đều thấy vinh hạnh!
“Đứa nhỏ nhà này giỏi thật, đứng đầu toàn tỉnh! Chậc chậc!”
“Còn không phải sao. Thành tích này chắc chắn có thể vào được chuyên ngành tốt nhất của đại học Thần Kinh, tiền đồ tương lai sáng lạn”.
Ngô Bình không nhìn đến biểu ngữ, cậu trực tiếp đáp xuống trên sân thượng tòa nhà, sau đó lại đến trước cửa nhà. Cậu mở cửa thì thấy mấy người Hàn Băng Nghiên đều có mặt.
“Tiểu Bình về rồi”. Mọi người cười nói chào hỏi.
Hàn Băng Nghiên tiến đến kéo tay cậu, cười nói: “Anh Bình, chú đã đặt nhà hàng rồi, lát nữa chúng ta cùng đi”.
Ngô Đại Hưng cười nói: “Bố đã bao cả một tầng ở nhà hàng, chuyện vui lớn như vậy nhất định phải chúc mừng cho ra trò!”
Ngô Bình rất kinh ngạc hỏi: “Bố, rốt cuộc bố mời bao nhiêu người vậy, đủ để lấp đầy cả một tầng nhà hàng sao?”