“Tốt, thế mày sẽ nói cho tao biết chỗ của Chu Kiến Hùng chứ!”
Người đó vội đáp: “Vâng vâng, ông ta ở huyện. Ba tháng trước, ông ta mới ly hôn với vợ, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ với Tống Phương”.
Cử hành hôn lễ với Tống Phương?
Ngô Bình cười lạnh: “Ra là vậy!”
Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Mày bảo Chu Kiến Hùng là ngày cưới của ông ta, tao sẽ đến chúc mừng”.
Dứt lời, anh đỡ Chu Tiểu Lôi dậy rồi rời khỏi hộp đêm.
Chu Tiểu Lôi ngồi lên xe rồi chợt ôm đầu khóc, nửa năm qua, cô ấy hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi chua xót trong lòng.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Em cứ khóc đi!”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh tới một khách sạn, Ngô Bình thuê một phòng rồi bảo Chu Tiểu Lôi ngồi xuống, sau đó đưa tay ấn khẽ lên mặt cô ấy, chân khí màu vàng rất thần kỳ, không lâu sau, các vết bầm trên mặt Chu Tiểu Lôi đã biến mất.
Anh kiểm tra thấy trên người Chu Tiểu Lôi còn mấy vết thương nên lại điều trị tiếp. Chu Tiểu Lôi ngồi yên tại chỗ, cảm xúc đã bình ổn trở lại.
Chữa trị xong, Ngô Bình gọi đồ ăn lên phòng, sau đó nhân viên phục vụ đã đẩy một xe đầy đồ ăn lên.
Từ trưa đến giờ, Chu Tiểu Lôi chưa được ăn gì nên đã đói meo, cô ấy không chút khách sáo mà đánh chén ngon lành.
Lượng ăn của cô ấy rất ít, mới ăn được một chút đã no, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngô Bình.
“Anh em luôn nói anh Ngô Bình giỏi lắm, đúng là anh ấy không lừa em. Tiếc là khi ấy, anh chưa ra tù, không thì anh em đã không phải chết thảm như vậy”, Chu Tiểu Lôi nắm chặt tay thành quyền rồi bừng lửa giận.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tống Phương sẽ lấy Chu Kiến Hùng, chứng tỏ họ đã cấu kết với nhau lâu rồi. Phù Sinh đã bị họ chung tay hãm hại, em có biết gì về cái chết của Phù Sinh không?”
Chu Tiểu Lôi lắc đầu: “Em chỉ nhớ ngay sau hôn lễ, Tống Phương đã kéo anh em đi hưởng tuần trăng mật, sau đó chỉ có một mình chị ta về”.
“Phía cảnh sát không điều tra à?”
Chu Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Chu Kiến Hùng đã bỏ ra một khoản tiền lớn để đút lót cảnh sát rồi anh”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Phù Sinh là người thông minh, lẽ nào không phát hiện ra điều bất thường ư?”
Chu Tiểu Lôi thở dài: “Anh em quá tin Tống Phương, nếu không có chị ta thì sao Chu Kiến Hùng có thể đấu lại anh em chứ?”
Ngô Bình gật đầu rồi nghi hoặc hỏi: “Em có muốn trả thù cho Phù Sinh không?”
“Có ạ!”, Chu Tiểu Lôi nghiến răng nói: “Tống Phương, Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường, em sẽ không tha cho một ai hết. Ngoài ra, em còn phải tìm ra kẻ đã sát hại anh em nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đã đến đây rồi thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng giúp em. Trước mắt, em cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ tới viếng Phù Sinh”.