Ngô Bình vội đuổi theo, một người một chó nhanh chóng đi sâu vào trong hang động. Nơi này là một không gian rộng lớn, ít nhất cũng trên nghìn mét vuông.
Ngay chính giữa, có một khu đất màu tím, lúc này trong khu đất có ba gốc linh chi màu đỏ, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
Ngô Bình sáng mắt, anh ngắt một ít linh chi bỏ vào miệng. Bỗng chốc, một luồng dược lực đã tỏa ra, sắc mặt anh bỗng đỏ lên, máu huyết sôi sục, giống như đã uống thuốc cả ba ngày vậy.
“Không tệ! Linh chi này, ít nhất cũng là linh dược cấp mười!”
Anh vội đào ba gốc linh chi lên, cẩn thận bỏ vào, sau đó đưa linh khuyển quay về mặt đất, tiếp tục tìm linh dược.
Linh dược khu trung tâm quả nhiên rất nhiều, một buổi chiều anh đã hái được bảy gốc linh dược cấp sáu trở lên, còn chưa tính linh chi là linh dược cấp mười kia.
Đến khi trời tối, anh đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, cho linh khuyển ăn, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân, ba người đàn ông đi ra.
Ngô Bình cũng không tránh né, chỉ đứng tại chỗ. Anh phát hiện, trong ba người này, có hai người là cảnh giới Luyện Khí, một là cảnh giới Thần Thông!
Tu sĩ cảnh giới Thần Thông kia, trông khoản bốn mươi tuổi, sau khi đến gần, anh ta quét mắt nhìn Ngô Bình, hai người còn lại bên cạnh dối phương cười nói: “Vận khí không tệ, chúng ta gặp lại có người dâng thuốc tận cửa rồi!”
Ngô Bình hơi chau mày, rõ ràng mấy người này không có ý tốt.
Một người đàn ông cảnh giới Luyện Khí cười rồi nói với Ngô Bình: “Người anh em, cậu có thể đến được khu vực trung tâm chắc đã hái được không ít thuốc nhỉ? Đem ra cho bọn tôi xem thử”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi có hái được thuốc hay không cũng không liên quan gì đến các anh”.
Người đó cười haha, nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cậu hái được nhiều thuốc tốt thì chúng tôi có thể giữ lại mạng cho cậu. Nếu thuốc của cậu không đáng giá thì sẽ được chết sớm để đầu thai”.
Ngô Bình chớp mắt: “Các anh muốn cướp thuốc của tôi sao?”
Mặt người đó sầm xuống: “Không sai”.
“Ầm”.
Âm thanh vang lên như tiếng pháo nổ, Ngô Bình bất ngờ hành động, đấm người đàn ông đó văng ra rồi đến trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông chỉ trong tích tắc.
Trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông bỗng xuất hiện tấm lá chắn, bảo vệ anh ta ở giữa.
“Ầm, ầm, ầm!”
Ngô Bình đấm liên tục ba đấm, đấm thứ nhất không khiến lá chắn có biến đổi gì, đấm thứ hai khiến các lá chắn rạn nứt, đấm thứ ba thì tất cả các lá chắn đều vỡ vụn. Nắm đấm của anh đập lên ngực tu sĩ cảnh giới Thần Thông.
“Rắc rắc”.
Ngực anh ta móp vào, tim và phổi đều dập nát, mắt trợn dọc, ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi đến tột độ.
“Anh…”
Anh ta chỉ kịp thốt ra một chữ thì đầu đã quẹo qua và chết ngay tại chỗ.
Ngô Bình giết chết tu sĩ cảnh giới Thần Thông thì mới nhìn sang tu sĩ Luyện Khí cuối cùng. Người đó đã sợ đến ngây người, miệng lẩm bẩm, người run bần bật, mặt tái mét.