Cậu ta thở dài một tiếng rồi nói: “Muốn chém muốn giết, tùy mấy người!”
Ngô Bình: “Kiếm thuật của cậu thật sự cũng rất tốt, được kế thừa sao?”
Trần Sư Ngã: “Tên tôi là Trần Sư Ngã, đương nhiên không có sư tôn, đều là do tôi tự luyện”.
Ngô Bình: “Tư chất thật sự cũng rất tốt. Làm Tán Tiên chung quy cũng không có tiền đồ gì, cậu có bằng lòng gia nhập vào làm thân vệ của trẫm không?”
Trần Sư Ngã ngẩn ra: “Làm thân vệ của anh?”
Ngô Bình: “Vào đội cảnh vệ của trẫm, muốn tài nguyên có tài nguyên, còn có thể tu luyện kiếm đạo chính thống, đối với cậu chỉ có lợi chứ chẳng có hại”.
Trần Sư Ngã do dự một lúc, cậu ta nói: “Tôi không thích bị người khác gò bó”.
Ngô Bình: “Vậy hôm nay cậu cản đường trẫm là bị ai sai khiến?”
Trần Sư Ngã biết không thể không nói: “Nước Long bảo tôi ra tay, khiêu chiến với anh ở đây”.
Ân Thiên Giáp nói với giọng khinh thường: “Khiêu chiến Nhân Hoàng, cậu xứng sao?”
Trần Sư Ngã: “Bây giờ xem ra, tôi thật sự không xứng”.
Ngô Bình vẫn luôn quan sát Trần Sư Ngã, lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Trần Sư Ngã, lúc nhỏ cậu bị người ta hạ độc, khiến cho cậu cứ mãi trong hình hài một đứa trẻ đúng không?”
Trần Sư Ngã vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Tôi không chỉ là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, còn là một y tiên”.
Trần Sư Ngã khẽ thở dài: “Tôi sinh ra từ một gia tộc cổ xưa ở đại lục Hồng Hoang, từ nhỏ đã lộ ra thiên phú hơn người. Năm mười tuổi đó, bố tôi chết ở ngoài mà không biết tại sao, tôi mất đi sự bảo vệ. Chỉ nửa tháng sau, tôi bị trúng độc lạ. Lần bị trúng độc đó, suýt chút nữa cướp đi mạng sống của tôi, lão bộc trong nhà ôm tôi chạy đến nơi khác. Nhưng nửa đường, lão bộc cũng bị giết chết, tôi bị đám người kia đâm một nhát, sau đó vứt thi thể xuống dưới sông”.
Trần Sư Ngã dừng một chút: “Bọn chúng tưởng tôi đã chết rồi, nhưng lại không biết con sông đó chảy qua một tiên phủ. Trong tiên phủ, tôi được truyền thừa, thế là ra sức khổ luyện, chuẩn bị báo thù. Nhưng chất độc kia quá mạnh, mặc dù tôi có đan dược giải độc trong tiên phủ, cơ thể vẫn phải chịu những thương tổn không thể phục hồi, vĩnh viễn không lớn lên được”.
Ngô Bình: “Độc mà cậu trúng chuyên để áp chế thiên phú của cậu, phong bế Linh Khiếu và Thần Khiếu của cậu, làm bẩn nguyên thần của cậu, ăn mòn số mệnh của cậu. Nhưng cậu vẫn tu luyện đến cấp độ như bây giờ, có thể thấy tư chất của cậu thật sự rất mạnh. Tộc nhân của cậu thật sự ngu xuẩn, Thiên Kiêu như này không bồi dưỡng cho tốt, lại còn muốn hại cậu”.
Trần Sư Ngã: “Tộc kia của tôi, đấu đá nội bộ vô cùng khắc nghiệt. Tài nguyên lại nhiều như vậy, một khi tôi vùng dậy thì chẳng còn việc gì cho con cái nhà họ nữa”.
Ngô Bình: “Loại độc này của cậu đã thấm vào cốt tủy và thần hồn, nếu như không thanh trừ, cậu vĩnh viễn không thể thành Đại La”.
Trần Sư Ngã thở dài một tiếng: “Lâu như vậy rồi, nếu như có thể chữa khỏi thì tôi sớm đã chữa rồi”.
Ngô Bình: “Tôi có thể chữa được”.
Trần Sư Ngã vô cùng ngạc nhiên: “Anh có thể chữa khỏi cho tôi?”
Ngô Bình: “Tôi chữa cho cậu, đổi lại, cậu đến Thiên Vệ của tôi làm thống lĩnh, thế nào?”
Trần Sư Ngã nhìn anh: “Cứ vậy mà tin tôi sao?”