Nói xong, ông ta nghiêng đầu hô: “Người đâu, kéo Thần Cảm xuống!”
Đám thị vệ lập tức xông đến, muốn kéo ngự sử Thần Cảm xuống chém đầu.
Thạch Xương Huy vỗ bàn nói: “Hầu Công Điền, thị vệ của trẫm, ông có tư cách gì chỉ huy? Chẳng lẽ ông muốn mưu phản?”
Hầu Công Điền nở nụ cười, ông ta nhìn chằm chằm Thạch Xương Huy, nói: “Bệ hạ, có phải hôm nay người uống say rồi?”
Thạch Xương Huy trầm giọng nói: “Trẫm không say!”
Hầu Công Điền nở nụ cười âm u lạnh lẽo: “Nếu người không say, sao dám nói chuyện với ta như vậy?”
Ông ta hoàn toàn không coi hoàng đế ra gì, lại còn dám nói ra những lời như vậy.
Thạch Xương Huy tức giận nói: “Hầu Công Điền, xem ra ông thật sự muốn tạo phản! Người đâu, trói Hầu Công Điền lại!”
“Ầm ầm!”
Hai cường giả có khí tức khủng bố xuất hiện ở hai bên Hầu Công Điền, bọn họ đều là cường giả cấp Đạo Quân, một người là Yêu tộc, một người là Thần tộc!
Hầu Công Điền thản nhiên nói: “Bệ hạ, không ai có thể trói ta”.
“Để ta thử!”
Ngô Bình đi ra, Yêu tộc kia giơ tay chụp vào lồng ngực anh, tay phải của Ngô Bình đè vào cổ tay đối phương, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chợt nghe một tiếng ‘răng rắc’, cổ tay của hắn ta bị bẻ gãy.
“Phụt!”
Ngô Bình lại vung quyền đấm lên trên bụng hắn ta, lực phá hoại thẩm thấu vào trong cơ thể, Yêu tộc kia trợn to hai mắt, cơ thể ngã xuống đất.
Còn Thần tộc kia thì phun ra một ngọn lửa thần, bị một chưởng của Ngô Bình đánh tan, sau đó Ngũ Hành Thần Hoàn sau lưng anh rung động, tia sáng năm màu chiếu về phía trước, Thần tộc kia lập tức biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất!
Liên tục giết chết hai người, Ngô Bình giơ tay bóp cổ Hầu Công Điền. Hầu Công Điền này là thân thể thái cổ chân nhân, mặc dù huyết mạch không thuần, nhưng thực lực cũng rất mạnh. Thế nhưng, bây giờ ông ta lại bị Ngô Bình giữ chặt, không hề có chút sức phản kháng nào, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đang đè ép, ông ta ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Hầu Công Điền vừa sợ vừa giận, quát: “Cậu là người phương nào?”
“Bốp!”
Ngô Bình vung tay tát lên trên mặt ông ta: “Đồ khốn kiếp, sao có thể vô lễ với hoàng đế bệ hạ? Đúng là loạn thần tặc tử, đáng giết!”
Chịu một phát tát, Hầu Công Điền cũng thành thật hơn, ông ta vùng vẫy mấy lần nhưng không có hiệu quả gì, hít sâu một hơi nói: “Cậu bạn, việc gì cũng dễ nói, ta quyền khuynh hoàng triều, cậu muốn cái gì, ta có thể cho cậu cái đó”.
Ngô Bình cười nói: “Có phải Hầu thị ông có một chi ở đại lục Côn Luân?”
Hầu Công Điền khẽ sửng sốt, nói: “Đúng là có một chi, tộc trưởng tên là Hầu Tập”.
Ngô Bình: “Hầu Tập kia muốn tạo phản, ta đã giết ông ta. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, lo lắng ông tới gây thêm phiền phức cho ta, nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, bởi vậy đến đây giết chết ông”.
Hầu Công Điền nghe xong, hối hận xanh ruột, thầm hận vì sao mình lại dây vào vị sát tinh này!