Lúc này bữa sáng đã được dọn lên, điểm tâm và các món phụ đều do Dương Quế Chi chuẩn bị.
“Tiểu Bình, Băng Nghiên, mau rửa tay rồi ăn thôi”, bà ấy vẫy tay gọi.
Ngô Bình không nhìn thấy Ngô Đại Hưng bèn hỏi: “Mẹ, bố con đâu rồi?”
Dương Quế Chi: “Đi ra ngoài với vài người bạn rồi”.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, hôm qua anh nói có một hòn đảo có thể bay, có thể dẫn em đến đó chơi không?”
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, hôm nào rảnh, anh dẫn em đến đảo Hoan Không chơi”.
Ngô Bình vẫn chưa ăn sáng xong, Nghiêm Lãnh Thạch đã đến gặp, bình thường có việc gì Nghiêm Lãnh Thạch đều gọi điện thoại cho Ngô Bình để bàn bạc, nhưng lần này ông ta lại đến tận nhà mà không nói trước, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Cậu dẫn Nghiêm Lãnh Thạch đến phòng sách hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghiêm Lãnh Thạch thở dài nói: “Trung Châu có một gia đình bình thường, họ có một đứa con trai mười tuổi đã bị thất lạc vào mười năm trước”.
Ngô Bình: “Thì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ba ngày trước, đứa con trai mất tích mười năm của họ quay lại. Hóa ra không phải là mất tích, mà là bị tiên nhân dẫn đi tu luyện. Bây giờ cậu ta đã là đệ tử chân truyền của tông môn hạng hai”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Chân truyền tông môn hạng hai, thân phận này lại khá thú vị đấy, chỉ là chuyện này liên quan gì đến ông?”
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ: “Vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, nhưng để lấy lòng vị đệ tử chân truyền này, thị trưởng thành phố đã quyết định tổ chức một cuộc tuyển chọn các thiếu nữ ở Trung Châu để chọn ra vài cô gái vừa ý cho vị đệ tử chân truyền đó, đến nhà hắn làm người giúp việc”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Tuyển chọn các thiếu nữ? Có phải đầu óc thị trưởng thành phố Trung Châu bị hỏng rồi không?”
Nghiêm Lãnh Thạch thở dài: “Thị trưởng thành phố muốn lấy lòng hắn ta nên mới đưa ra ý này”.
Ngô Bình lắc đầu nói: “Thế nên rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?”
Nghiêm Lãnh Thạch bất lực nói: “Cô Hàn cũng nằm trong danh sách đó”.
“Rầm!”
Ngô Bình đập bàn tức giận nói: “Dám có ý xấu với Băng Nghiên, ông ta không muốn sống rồi à”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ: “Đứa con gái mười bốn tuổi của tôi cũng nằm trong danh sách”.
Ngô Bình cười nói: “Thú vị đấy! Ông Nghiêm, ông nói xem nếu thị trưởng thành phố đó biết tôi là đệ tử xuất sắc của tông môn hạng nhất, ông ta có bò đến liếm giày cho tôi không?”
Nghiêm Lãnh Thạch nghiêm túc nói: “Rất có khả năng”.
Ngô Bình lắc đầu nói: “Ông nói rõ ràng với họ, dám động vào người của chúng ta, tôi sẽ cho họ đẹp mặt”.
Nghiêm Lãnh Thạch khẽ thở dài, nói: “Chủ nhân, trước đó cậu đã dạy dỗ em rể của thị trưởng thành phố, hôm qua lại dạy dỗ anh em của ông ta – Hoàng Thương. Tôi nghe nói thị trưởng thành phố Hoàng rất bất mãn với chủ nhân”.
Ngô Bình: “Sớm muộn gì tôi cũng cho ông ta một bài học”.
Hai người mới nói được vài câu, chuông cửa đã vang lên. Dương Quế Chi đi mở cửa thì thấy có năm người mặc đồng phục đứng ngoài cửa, một người trong đó cầm một thứ giống như lệnh khám xét, lạnh lùng nói: “Nhận lệnh từ cấp trên, bọn tôi đến tìm cô Hàn Băng Nghiên”.
Ngô Bình nghe thấy động tĩnh bèn đi ra ngoài xem thử, cậu nhìn đối phương hỏi: “Các anh tìm Hàn Băng Nghiên làm gì?”