Thiếu niên: “Tầng tám kiểm tra tiềm lực, tiềm lực là thứ quan trọng nhất của võ giả. Tầng chín kiểm tra vận khí, một người dù có mạnh đến đâu cũng cần đến vận khí. Nếu không đủ may mắn, dù tư chất có tốt đến đâu cũng vô dụng. Tầng mười kiểm tra huyết thống”.
Ngô Bình nghe nói đến huyết thống thì liền hỏi: “Huyết thống có lai lịch càng lớn thì càng có giá trị?”
Thiếu niên: “Đúng vậy. Chỉ có những huyết thống lớn mạnh mới có thể lưu truyền đời đời. Muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu loại huyết thống lớn mạnh trong cơ thể mình thì phải xem vận khí và ngộ tính của anh”.
Ngô Bình: “Bây giờ tôi rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.
Thiếu niên: “Được. Một tháng sau các hạ có thể quay lại tháp Tiên Võ tiếp nhận các bài kiểm tra tiếp theo”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền anh đưa giấy chứng nhận Võ Tông bậc một cho tôi trước”.
Thiếu niên mỉm cười: “Được”. Anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm huy hiệu màu bạc, bên trên có nhiều phù văn phức tạp thể hiện anh đã là Võ Tông bậc một.
Ngô Bình lấy được huy hiệu thì quay đầu ra khỏi tháp Tiên Võ.
Khi ra ngoài thì trời đã sáng, không ngờ anh đã ở bên trong tháp suốt cả đêm.
Anh vừa ra thì thấy người của mình đều đang ngơ ngác, bốn người đứng chặn hết ở cửa, một ông già mập mạp trắng trẻo đang ngồi uống trà. Ông ta vừa thấy người là đã chú ý ngay đến chiếc huy hiệu trên tay anh.
Một người đàn ông áo đen mỉm cười, nói: “Đúng là Võ Tông bậc một, tốt quá”.
Cô gái áo trắng mỉm cười, nói: “Không uổng công chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu hết một ngày một đêm”.
Người đàn ông cao gầy cũng nói: “Hơi đáng tiếc, nếu là siêu phẩm thì càng tốt”.
La Đạo Nhất cười hehe, nói: “Ngô Long chủ vất vả rồi, tôi là viện trưởng Bắc Viện, La Đạo Nhất”.
Ngô Bình chắp tay chào: “Chào La viện trưởng”.
La Đạo Nhất nói: “Ngô Long chủ, tôi thay mặt cho Bắc Viện của học viện Võ Đạo mời cậu về đảm nhận vị trí giáo viên Bốn sao của viện chúng tôi, không biết cậu có bằng lòng không?”
Mục đích đến lần này của Ngô Bình là chức vụ ở Côn Luân, anh lập tức nói: “Đương nhiên đồng ý rồi”.
La Nhất Đạo cười haha, nói: “Giáo viên cảnh giới Nhân Tiên, hơn nữa còn là Bốn sao, chỉ có mình cậu có thể thôi đấy”.
Anh nói với ba người: “Mấy người các anh đưa thầy Ngô đi dạo xung quanh, tìm hiểu Bắc Viện, ta đi ngủ một giấc đã”.
La Đạo Nhất nói đi là đi ngay, ba người ở lại nhìn nhau cười.
Người đàn ông áo đen nói: “Ngô Long chủ, tôi tự giới thiệu, tôi là giáo viên ba sao của Bắc Viện, Thiết Huyền”.
Cô gái áo trắng nói: “Ngô Long chủ, tôi là giáo viên ba sao, Lãnh Nhân”.
Người đàn ông cao gầy: “Tôi là giáo viên hai sao, Hàn Kế Tông”.
Ngô Bình nói: “Hân hạnh được gặp ba thầy, tôi là Ngô Bình, đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, Long chủ của Thiên Long”.
Ba người nhìn nhau cười: “Hèn gì Ngô Long chủ có thể đạt được bậc một, thì ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn, thất lễ, thất lễ rồi”.
Thiết Huyền: “Ngô Long chủ, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp cho các thầy mới đến, tôi đưa anh đến ký túc xá của các thầy trước”.
Lãnh Nhân và Hàn Kế Tông nói: “Ngô Long chủ, hẹn gặp lại ở tiệc đón tiếp tối nay, tạm biệt”.