Dương Thanh Ngâm nghe đến đó thì nước mắt rơi như mưa, hỏi: "Bố tôi vẫn yêu mẹ và tôi! Ông ấy không có vứt bỏ tôi!"
Ánh mắt Trương Tư Lộ toát ra vẻ phức tạp, nhìn cô ấy nói: "Trái tim ông ấy đã chết từ khi thất lạc mẹ con cô rồi. Trong ký ức của tôi, ông ấy luôn khách sáo, nhưng tôi có thể cảm giác được trái tim ông ấy cũng không dành cho mình".
Ngô Bình: "Thế nên bà mới định giết dì út của tôi?"
Trương Tư Lộ cười khổ: "Giết Thanh Ngâm không phải ý của tôi. Mấy người cứ nói đi, một cô gái như con bé dù lấy được tài sản thì chẳng phải tôi vẫn có thể quản lý tập đoàn sao? Đối với tôi, một trăm tỷ với một trăm năm mươi tỷ thì có gì khác nhau à?"
Ngô Bình: "Không phải bà thì là ai?"
Trương Tư Lộ: "Là cậu Hoàng kia, cậu ta nói cổ phần tập đoàn Chu Tước không thể thay đổi được, nếu không sẽ có rắc rối. Vì vậy, cậu ta yêu cầu tôi giết chết người thừa kế. Nhà họ Viên chúng tôi đang nằm trong tay cậu ta nên đành phải nghe theo lệnh".
Ngô Bình: "Nếu cậu ta khống chế các người thì sao không cứu Viên Khắc Định?"
Trương Tư Lộ cười khổ: "Chúng tôi chỉ là công cụ, Khắc Định chết cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của cậu ta".
Ngô Bình: "Sao nhà họ Viên của bà lại bị cậu Hoàng kia khống chế?"
Trương Tư Lộ: "Mười mấy năm trước, cậu Hoàng kia đã cứu Khắc Định một mạng. Sau đó, Khắc Định cực kỳ kính trọng cậu ta, đối phương muốn gì cũng đồng ý. Nói thật, cũng vì cậu Hoàng kia mà nhà họ Viên mới dần trở thành đầu sỏ đứng đầu thành phố Giang Bắc rồi thành lập tập đoàn tài chính Chu Tước".
Ngô Bình hỏi: "Cậu Hoàng kia giúp nhà họ Viên mấy bà thì gã được lợi gì?"
Trương Tư Lộ đáp: "Cậu ta đã giao cho chúng tôi đi làm rất nhiều chuyện. Vô số phương hướng phát triển của tập đoàn cũng là vì hoàn thành mệnh lệnh của cậu ta. Chẳng hạn như trước đó, chúng tôi đã bỏ mấy chục tỷ mua một cái quặng sắt. Chỉ vì trên ngọn núi kia có một chút linh thạch có thể tinh luyện ra linh khí. Lại như chúng tôi tính thành lập công ty giải trí cũng vì cậu Hoàng kia thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp".
Ngô Bình cười lạnh: "Xem ra ban nãy tôi không nên thả gã đi!"
Trương Tư Lộ: "Thưa cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng. Tôi bằng lòng giao tập đoàn Chu Tước ra và giúp đỡ con gái Khắc Định trở thành chủ tịch tập đoàn!"
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Khỏi. Sau này, tập đoàn Chu Tước vẫn sẽ do bà quản lý, nhưng một nửa cổ phần phải thuộc về dì út tôi. Với lại, chắc cậu Hoàng kia sẽ không dám đến nữa đâu. Trước đây, bà đối xử với gã thế nào thì cứ đối với tôi thế ấy".
Trương Tư Lộ vừa nghe Ngô Bình không giết mình thì mừng rỡ, vội vàng nói: "Vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ kính trọng cậu hơn cả cậu Hoàng kia!"
Ngô Bình: "Họ Hoàng kia chỉ là đệ tử nội môn của một tông môn hạng ba thôi, còn tôi là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất. So với tôi thì gã chẳng là cái thá gì hết!"
Viên Khắc Mẫn: "Vâng vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ nghe theo lệnh cậu! Cậu Ngô bảo chúng tôi làm cái gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó!'
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bình thường thì Hoàng Thánh kia ở đâu?"
Trương Tư Lộ đáp: "Lúc này, chắc hẳn cậu ta đang ở đảo Phi Tiên, chúng tôi đã xây một biệt thự cho cậu ta ở đó. Trong biệt thự có hơn trăm cô gái trẻ trung xinh đẹp để cậu ta sai phái".
Ngô Bình nói: "Tôi sẽ đi thanh toán với gã!"
Cậu hỏi rõ địa chỉ xong bèn trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ.
Ngô Bình vừa đi, Viên Khắc Mẫn đã vội vàng bước tới trước mặt Dương Thanh Ngâm nói: "Cháu gái này! Anh trai đã mất, sau này có chuyện gì cứ nói với chú!"
Trương Tư Lộ nổi giận, tên Viên Khắc Mẫn kia ban nãy đã bán đứng mình, giờ lại muốn thông qua Dương Thanh Ngâm để chèn ép mình. Thế nên, bà ta vội nói: "Thanh Ngâm, tuy giữa dì và cháu không có quan hệ huyết thống, nhưng theo lý dì là mẹ hai của cháu. Sau này, nếu cháu muốn thì có chuyện gì cứ nói với dì".
Sự thay đổi bất ngờ ấy khiến Dương Thanh Ngâm không biết làm sao, cô ấy im lặng một lát rồi hỏi: "Tôi có thể vào phòng của bố xem thử không?"