Ngô Bình gật đầu: “Giải quyết rồi”.
Lý Dược Sư: “Bố, bố nhìn cô gái Nhân tộc này xem”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn rồi hỏi: “Ngoài việc khá xinh đẹp ra thì cô gái này đâu có gì đặc biệt”.
Lý Dược Sư: “Bố, thực ra cô ấy có đôi nét giống Chung Sở”.
Ngô Bình: “Nhiều người có nét giống nhau lắm”.
Lý Dược Sư: “Chung Sở từng nói với con dung mạo của cô ấy là độc nhất vô nhị. Trường hợp như vậy Thần tộc thường gọi là “Vô Nhị tướng”, người khác tuyệt đối không thể trông giống cô ấy”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra: “Ý con là cô gái Nhân tộc này đã dùng thuật dịch dung?”
Lý Dược Sư gật đầu: “Hơn nữa, không giống ai khác mà lại là Chung Sở nên việc này có chút kỳ quái. Chúng ta vừa hay đang muốn tới tìm người nhà Chung Sở, lẽ nào đây chỉ là trùng hợp?”
Ngô Bình cười đáp: “Đi hỏi là biết thôi mà?”
Anh vẫy tay gọi: “Cô nương, phiền qua đây một lát”.
Cô gái ôm cây đàn tì bà nhẹ nhàng bước tới, cúi người hành lễ nói: “Tham kiến tiên sinh”.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Cô có quen Chung Sở không?”
Cô gái nghe xong mặt liền biến sắc. Cô gái đang định nói gì đó thì đột nhiên ý thức trở nên mơ hồ rồi rơi vào huyễn cảnh.
Huyễn cảnh này khiến cô gái không thể làm chủ bản thân, ai hỏi gì là nói nấy.
“Cô là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Cô gái đáp: “Tiểu nữ là mật thám của nhà họ Chung, phụng mệnh tới điều tra hai vị”.
Ngô Bình: “Sao nhà họ Chung biết chúng tôi đã tới?”
Cô gái: “Lần trước gia chủ giao đấu với Lý công tử và bị thương. Gia chủ của chúng tôi có một năng lực, chỉ cần người từng đả thương ông ấy xuất hiện ở gần thì sẽ lập tức có dự cảm”.
Ngô Bình: “Năng lực đặc biệt thật. Nếu từng bị nhiều người đánh thì chắc lúc nào cũng cảm giác có người ở bên?”
Lý Dược Sư: “Bố, đừng đùa nữa. Người ta đã biết chúng ta đến rồi thì chúng ta tới đó thôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Cũng phải, đi thôi!”