“Ha ha, con rối này có thể nhận chủ ở đây là phúc phận của nó mà. Chúc mừng công tử, xin chúc mừng”. Trong nụ cười của Hà Trùng Dương có vài phần chua xót.
Ngô Bình: “Hà tông chủ, ta định chế con rối nên mong quý tông có thể sớm chế tác xong bản phác thảo giúp ta”.
Hà Trùng Dương: “Chuyện nhỏ mà, không biết công tử còn cần gì nữa không?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói tiếp: “Các người cứ tạo ra mười nghìn con rối trước đã, nếu không đủ thì ta sẽ đặt hàng thêm”.
Hà Trùng Dương nghe vậy mà ngốc ra, nghĩ thầm mười nghìn con rối là một đơn đặt hàng rất lớn đấy. Ông ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đã nói trước đó, chỉ thu tiền vốn. Cho nên mười nghìn con rối thì phải tốn bốn triệu Tiền đại đạo trên một con, mười nghìn con rối thì phải mất bốn mươi tỷ tiền đại đạo”.
Ngô Bình đã lấy được con rối Chiến Thiên, nên không muốn để đối phương bị lỗ nữa, đành cười nói: “Ta không để Khôi Lỗi Tông chịu thiệt đâu, như thế này nhé giá cả cứ tính mười triệu tiền đại đạo một con. Mười nghìn con rối, ta đưa các vị một trăm tỷ tiền đại đạo”.
Hà Trùng Dương ngây ngẩn lập tức xua tay: “Không được, mười triệu quá cao”.
Ngô Bình nói: “Hà tông chủ đừng khách sáo, mười nghìn con rối đầu tiên ta đưa mười triệu một con. Sau này còn yêu cầu gì khác, không ngại cứ tính 40 nghìn một con. Ông thấy thế nào?”
Hà Trùng Dương hiểu được lòng chân thành của Ngô Bình là thật, nên không khách sáo nữa mà cười nói: “Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh, Ngô công tử cứ yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng làm xong mười nghìn con rối cho cậu!”
Hà Trùng Dương muốn Ngô Bình ở lại mấy ngày, nhưng anh nói có việc rồi nên ở lại một lát đã từ biệt. Trước khi đi, anh còn giải cấm chế trên người Trác Tú. Trác Tú mời Ngô Bình đến chữa khỏi bệnh cho tông chủ nên đã lập công lao lớn cho tông, cậu ta nhận được rất nhiều phần thưởng.
Khó có một chuyện đến U Thiên Tiên Giới, Ngô Bình tiện đường đến Thiên Nhạc Tông luôn. Anh muốn xem Đào Thành ra sao rồi.
Đào Thành chính là Vương Thế An, anh đã gặp lúc ở Đại Ngũ Hành Giới, cậu ta tự xưng mình là “Sáng Thế”. Cậu ta đã tồn tại từ khi chủ Vũ Trụ Từ Không Thành ra đời rồi, sau đó mới hóa thành dáng người. Thời gian trôi qua, vận mệnh của cậu ta vẫn còn trói với Ngô Bình, nên bây giờ đang phụ thuộc vào anh.
Ngô Bình khôi phục gương mặt cũ, đến thăm Thiên Nhạc Tông. Cha con Nhạc Thiên Ba và Nhạc Cương Cực ra đón anh, không lâu Đào Thành cùng Nhạc Chân Chân cũng đến.
“Đại ca!”. Đào Thành vừa thấy Ngô Bình đã rất vui mừng, muốn đến ôm lấy anh.
Nhưng bất ngờ Ngô Bình vươn tay ra điểm vào giữa mày cậu ta, lập tức một luồng ký ức kiếp trước ào ạt tràn vào đầu Đào Thành. Cậu ta ngây người một lát, cơ thể đột ngột biến vặn vẹo, thoắt cái đã khôi phục dáng vẻ Vương Thế An.
Mọi người nhìn hình ảnh này mà ngây ngẩn, Nhạc Thiên Ba giật mình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình cười nói: “Cậu ta đã khôi phục lại thân phận lúc xưa thôi, hắn là người chuyển thế lịch kiếp”.
Tình huống thế này cũng không hiếm ở Tu Hành Giới, Nhạc Thiên Ba thở dài nhẹ nhõm: “Thì ra là thế”.
Vương Thế An mỉm cười nói: “Nhờ anh đánh thức tôi sớm, chứ không tôi phải mất mấy năm nữa mới nhớ lại ký ức trước đó được”.
“Đừng dong dài nữa, anh nên làm chuyện của mình đi”.
Vương Thế An mỉm cười, xoa khuôn mặt của Nhạc Chân Chân nói: “Chân Chân này, tuy anh thay đổi bề ngoài nhưng anh vẫn là anh đấy. Em đợi anh ở nhà nhé, anh sẽ về tìm em thôi”.
Nhạc Chân Chân không nỡ: “Thành ca muốn đi đâu?”
Vương Thế An: “Anh đi với đại ca làm một vố làm ăn lớn”.
Nhạc Thiên Thiên Ba cũng biết con rể mình hơn người nên khuyên: “Đào Thành lo làm việc của mình đi, người nhà sẽ chăm sóc Chân Chân thật tốt mà”.
Vương Thế An gật đầu rồi chắp tay tạm biệt mọi người, hai người lập tức cùng nhau rời khỏi Thiên Nhạc Tông.
Hai người đi thẳng đến biệt thự trên đỉnh núi Thần Kinh, Y Mị, Mộc Băng Thiền và Hàn Băng Nghiên đã có mặt tại đó chờ từ lâu.
Y Mị thấy Ngô Bình dẫn một người xa lạ đến, lập tức tò mò đánh giá cậu ta rồi ngạc nhiên hỏi: “Hắn là ai vậy Ngô Bình?”
Ngô Bình giới thiệu: “Vương Thế An”.
“Khí tức của hắn giống với Diệp Nhu Tâm quá, cùng đạo hả?”
Ngô Bình giật mình nghĩ thầm, có lẽ vì vận mệnh của anh và Vương Thế An buộc chặt vào nhau nên không cảm nhận được loại khác thường này. Mà ngược lại, Y Mị vừa liếc mắt xem đã phát hiện ra.