Ngô Bình hỏi: "Thanh Nghiên, em đến từ khi nào vậy?"
Lần trước lúc anh đi khỏi Thạch Thành đã đưa cho Chu Thanh Nghiên một bộ chìa khoá, bảo cô tới sống trong căn nhà trên phố Lệ Thuỷ này.
Chu Thanh Nghiên: "Hôm qua được nghỉ phép nên em tới đây ở vài hôm, không ngờ anh cũng tới.", nói rồi cô lưu tài liệu trên máy tính lại rồi đẩy chiếc laptop sang cho Ngô Bình xem.
Ngô Bình không xem mà đáp: "Em làm là được rồi, dù gì anh có xem cũng không hiểu".
Bàn tay ngọc ngà của Chu Thanh Nghiên khẽ ấn lên trán anh một cái, nói: "Con sâu lười này!"
Ngô Bình cười hi hi, ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Chu Thanh Nghiên bỗng mềm nhũn người, nói nhỏ: "Hôm nay em không tiện cho lắm".
Ngô Bình không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, hôn nhẹ lên tóc cô rồi nói nhỏ câu gì đó.
"Đáng ghét, em không thích", Chu Thanh Nghiên miệng từ chối nhưng lại quay lại ôm lấy Ngô Bình.
Ngô Bình thấy tu vi của cô được nâng cao, nói: "Thanh Nghiên, lát nữa anh giúp em đả thông kinh mạch cấp ba, sau đó truyền cho em một bộ Đoàn Thể Thuật cấp cao".
Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên: "Anh, em nghe nói Đoàn Thể Thuật là một loại tuyệt học bí truyền, ví dụ như Dịch Cân Kinh của chùa Đại Thiền cũng chính là một loại Đoàn Thể Thuật hết sức cao thâm.
Ngô Bình cười đáp: "Mặc dù không biết Dịch Cân Kinh kia thế nào, nhưng cái anh dạy em chắc chắn không thua kém gì nó. Em cứ chăm chỉ học hành. Anh sẽ ở lại Thạch Thành vài hôm, tiện dạy em một phương pháp hít thở.
Ngô Bình chợt nghiêm mặt lại rồi nói tiếp: "Nhưng cái anh truyền cho em không được nói với bất cứ ai, kể cả là người nhà. Em có làm được không?"
Chu Thanh Nghiên gật đầu thật mạnh: "Em làm được!"
Ngô Bình vốn có ý đồ đè Chu Thanh Nghiên ra bắt nạt cô một trận nhưng giờ chỉ đành kiên nhẫn ngồi dạy cô Đoàn Thể Thuật. Đoàn Thể Thuật cao cấp có độ khó cao, anh ngồi bên cạnh kiên nhẫn chỉ bảo. Có lúc anh còn dùng chân khí tím để giúp cô đả thông một phần kinh mạch.
Luyện được một giờ đồng hồ, Chu Thanh Nghiên đã đổ đầy mồ hôi, mệt như sắp ngất đến nơi, không thể cử động được nữa.
Ngô Bình cười nói: "Luyện đến giờ là được phép nghỉ một tiếng".
Chu Thanh Nghiên là người luyện võ, tính cách vốn kiên cường nên nghe Ngô Bình nói vậy, cô chỉ gật đầu đáp: "Em có thể làm được".
Ngô Bình liền bước tới, truyền chân khí vào tay rồi dùng tay vỗ lên người cô nhằm giúp cô nhanh hồi phục, đồng thời giúp cô đả thông kinh mạch.
Sau khi vỗ một hồi, Ngô Bình lấy ra viên Tử Vi Luyện Hình Đan cuối cùng, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Chu Thanh Nghiên.
Chu Thanh Nghiên tròn mắt: "Cái gì vậy?"
Ngô Bình cười đáp: "Kẹo đấy, ăn đi".
Chu Thanh Nghiên không nghi ngờ gì mà nuốt luôn. Chỉ một lát sau, một luồng khí ấm nóng di chuyển trong cơ thể khiến cô cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Ngô Bình tiếp tục vỗ lên người cô. Do dồn sức vận công nên trên đỉnh đầu anh bốc lên một luồng khí màu tím mảnh cỡ bằng cái bút chì và cao chừng một tấc. Ở đoạn trên cùng của nó là ba làn khói màu tím nhạt, đây chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh trong truyền thuyết!
Tam Hoa ở đây chỉ tinh, khí, thần! Mà Tam Hoa Tụ Đỉnh chính là trạng thái mà cả ba thứ này đạt đến mức độ viên mãn. Những người có Tam Hoa Tụ Đỉnh chỉ cách cảnh giới nhân tiên một bước nữa mà thôi.