Nhưng nghiên cứu kỹ lại thì phát hiện trong Cửu đỉnh đều có ẩn chứa một không gian bí ẩn, hơn nữa những không gian này chưa từng được mở.
Cửu đỉnh này có nguồn gốc từ Thiên Vực, mỗi một đỉnh tượng trưng cho nền văn minh của một kỷ nguyên, đó là vu đỉnh, tiên đỉnh, minh đỉnh, thần đỉnh, yêu đỉnh, hoang đỉnh, chú đỉnh, ma đỉnh, hư đỉnh. Cửu đỉnh được phát hiện bởi Đại Hạ, nhưng cả Đại Hà và các quân chủ Đại Thương sau đó đều không giải mã được bí ẩn của Cửu đỉnh.
Tương truyền, chỉ có tập hợp đủ Cửu đỉnh, hơn nữa là người có tư chất siêu phàm mới có cơ hội mở được Cửu đỉnh, lấy được truyền thừa trong đó.
Anh sử dụng nhìn thấu vạn vật, qua một lần thăm dò, anh nhận ra muốn mở Cửu đỉnh ra thì phải tiến hành theo tuần tự, mà cái anh muốn mở đầu tiên chính là Hư đỉnh, một trong Cửu đỉnh.
Hư đỉnh này lơ lửng trước mặt anh, bề ngoài đỉnh mang hơi hướng cổ xưa, u tối không chút ánh sáng. Ngô Bình vươn tay gõ vào đỉnh vài cái, hư đỉnh bỗng nhiên tỏa ra những bùa chú huyền diệu, chúng xoay quanh, sắp xếp theo từng nhóm, thay đổi liên tục.
Ngô Bình dùng hai tay di chuyển bùa chú, qua nửa ngày, cuối cùng một bùa chúa bay đến vị trí đúng có của nó. Bỗng nghe một tiếng “rắc”, hư đỉnh bỗng vặn vẹo, biến thành một cánh cổng lớn.
Ngô Bình nhìn cánh cổng, Lý Thiên Ngoại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nói: “Đây là cánh cổng Thái Hư lưu lại từ kỷ nguyên Thái Hư, bên trong có sức mạnh và truyền thừa để lại từ kỷ nguyên Thái Hư, nó rất có ích cho tôi”.
Ngô Bình: “Đúng là có ích cho ngươi, vậy thì ngươi đi vào đi”.
Lý Thiên Ngoại: “Tôi sẽ chia một nửa lợi ích cho anh”.
Nói rồi, chớp mắt nó đã lao vào trong cánh cổng Thái Hư.
Sau đó, Ngô Bình tiếp tục mở hoang đỉnh, đã có kinh nghiệm lần đầu nên anh rất nhanh đã mở được cánh cổng thứ hai, cánh cổng Hoang Cổ.
Ngay sau đó, cánh cổng chú văn, cánh cổng yêu hồn, cánh cổng ma đạo, cánh cổng thần và các cổng khác đều lần lượt xuất hiện.
Chín cánh cổng đều mở ra, Ngô Bình phát hiện giữa chín cánh cổng này lại hình thành một cánh cổng thứ mười. Cánh cổng thứ mười này lớn hơn một chút, bên trong tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, ẩn chứa sức mạnh vừa huyền diệu vừa hùng mạnh.
Anh chợt suy nghĩ trong lòng, lập tức đi vào trong. Đây là một không gian kỳ lạ, chín loại năng lượng huyền diệu dung hợp với nhau bằng một phương thức rất thần kỳ.
Anh mở thần hải, bắt đầu điên cuồng hấp thụ năng lượng này, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ năng lượng của không gian này đều bị anh hấp thụ sạch sẽ.
Năng lượng đi vào thần hải, một phần chuyển vào sào huyệt tà ma, một phần khác thì được thân thể và thần hồn anh hấp thụ.
Đợi đến khi anh ra ngoài, quay lại thì phát hiện cánh cổng thứ mười đã biến mất, anh khẽ nhíu mày, rốt cuộc những năng lượng là thứ gì?
Không lâu sau, Lý Thiên Ngoại từ bên trong cánh cổng thứ nhất đi ra, hơi thở của nó trở nên rất mạnh, nói: “Sức mạnh Thái Hư, quả nhiên rất mạnh, hư thật tương sinh, hư là thực, thực là hư, kỳ diệu!”
Ngô Bình: “Ngươi còn muốn vào cánh cổng thứ hai không? Chín cánh cổng này, ta đều mở cả rồi”.
Lý Thiên Ngoại thản nhiên nói: “Đi thì đương nhiên muốn đi, nhưng trước đó, tôi muốn làm một chuyện”.
Ngô Bình nhìn nó: “Ồ, Tượng, ngươi muốn làm gì?”
Lý Thiên Ngoại là cái tên Ngô Bình đặt cho nó, vốn dĩ tên của nó là Tượng, có thể bắt chước được mọi thứ.
Tượng nói: “Sức mạnh mà tôi có được cực kỳ mạnh, hơn nữa nó cũng thuộc về vũ trụ này”.
“Cho nên?”, Ngô Bình hỏi.
Tượng: “Hiện tại tôi có có thể dễ dàng tiêu diệt ý chí của anh, sau đó chiếm lấy thân thể anh”.
Ngô Bình không hề kinh ngạc chút nào, lại càng không tức giận, anh nói: “Ngươi vẫn luôn lên kế hoạch”.
Tượng: “Không sai. Tôi không làm, chỉ là vì thực lực tôi chưa đủ”.
Ngô Bình: “Ngươi thấy hiện tại ngươi có thực lực rồi?”
Tượng: “Không sai!”