Cậu hỏi: “Giám đốc Trần, tại sao các ông lại xây biệt thự ở đây?”
Ánh mắt giám đốc Trần ngây dại, ông ta nói: “Ông chủ nói, ông ta theo lệnh mà làm”.
“Ông chủ các anh tên gì?”
“Lâu An Dân”. Ông ta nói.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, bèn gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi ông ta có biết người nào tên Lâu An Dân không.
Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì nói: “Có ấn tượng. Người này làm về đất đai, giá trị tài sản tầm mười tỷ”.
“Buổi chiều ông có thể hẹn Lâu An Dân đó ra ngoài không?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ báo cho chủ nhân”.
Cúp điện thoại, Ngô Bình lại quay về căn nhà trước đó, Chu Nhan và Tân Nguyệt vẫn đang đợi cậu.
“Có phát hiện gì không?”, Chu Nhan hỏi.
Ngô Bình: “Có đội thi công chặt đứt long mạch, nói là muốn xây biệt thự. Nhưng tôi thấy nơi đó rất hoang vắng, e rằng chuyện không đơn giản như vẻ ngoài”.
Chu Nhan nhíu mày: “Xây biệt thự? Chẳng lẽ là do kẻ trộm mệnh làm sao?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là gì?”
Chu Nhan: “Một nhóm trộm khí vận của người khác để bản thân mạnh hơn. Để cướp đoạt khí vận của người khác mà bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Như kiểu thủ đoạn chặt đứt long mạch, cướp đoạt khí vận của một vùng này chính là cách làm thường xuyên của bọn họ”.
Ngô Bình: “Người có thể trộm được khí vận của một nơi sao?”
Chu Nhan: “Đương nhiên có thể. Nhưng người bình thường thì không làm được, chỉ có kẻ trộm mệnh mới có thể. Bản thân kẻ trộm mệnh chính là thể chất đạo mệnh hư vô, có thể dung nạp được khí vận của người khác. Thông qua việc trộm khí vận của người khác, kẻ trộm mệnh sinh ra được rất nhiều cao thủ siêu cấp”.
Ngô Bình: “Thể chất khí vận hư vô sao? Loại người như vậy chắc là ít đúng chứ?”
Chu Nhan: “Đúng vậy, rất ít. Theo tôi biết, số lượng kẻ trộm mệnh không vượt quá năm mươi, hơn nữa còn phân tán ở khắp vũ trụ”.
Ngô Bình: “Chỉ một Trung Châu nhỏ như vậy mà đã thu hút kẻ trộm mệnh, chuyện thú vị rồi đây”.
Chu Nhan: “Anh Ngô sinh ra ở đây, biết rõ nơi này, cho nên khí vận của anh cũng dính liền với khí vận nơi này. Hay nói cách khác, khí vận Trung Châu bị trộm đi, cũng tương đương với việc anh Ngô bị trộm đi một phần khí vận”.
Ngô Bình cười lạnh: “Muốn trộm khí vận của tôi, nào dễ vậy chứ”.
Chưa nói được mấy câu, Nghiêm Lãnh Thạch đã có tin tức, ông ta nói cho Ngô Bình, Lâu An Dân đã đồng ý buổi chiều ra ngoài uống trà, thời gian hẹn là bốn giờ.
Lúc này, trong lòng anh chợt giật mình, nhìn đồng hồ, nói: “Cô Tân Nguyệt, tôi còn có chuyện, không đi cùng cô được nữa”.
Tân Nguyệt nói: “Ừ, anh Ngô cứ tùy ý, tôi và Chu Nhan nói chuyện một lúc nữa”.