Khi Hạnh Tổ nhìn thấy quả bàn đào, ông ấy bật cười chế nhạo: "Quả đào thối này có gì ngon? Để tôi nói cho cậu biết, một quả hạnh của tôi quý giá gấp mười lần quả đào này, cậu có tin không?"
Ngô Bình vẻ mặt nghiêm túc: "Hạnh Tổ, tôi không tin! Quả bàn đào này rất nổi tiếng, khó khăn lắm tôi mới có được, làm sao không bằng quả hạnh của ông được? Không tin, tôi thực sự không tin chút nào!"
Hạnh Tổ tức xì khói, đáp: "Nhóc con, cậu không tin thì thử quả hạnh của tôi đi!"
Hạnh Tổ vươn tay hái một quả hạnh vàng to bằng nắm tay và đặt nó vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười, nói: "Hạnh Tổ, vậy tiểu bối nếm thử nhé?"
Anh vừa nói vừa cắn một miếng, thịt quả hạnh vào miệng hóa thành một luồng khí. Luồng khí này một phần dưỡng thân, một phần dưỡng dưỡng thần.
Mắt anh sáng lên, nói: "Hiệu quả tốt hơn quả bàn đào, nhưng hiệu quả của hai loại quả này là khác nhau".
Hạnh Tổ vẻ mặt đắc ý: "Tôi đã xem qua quả bàn đào kia rồi. Cứ khoác lác là cái gì mà Thiên Địa Linh Căn. Hừ, cũng không có gì đặc biệt".
Ngô Bình nhanh chóng tâng bốc Hạnh Tổ: "Hạnh Tổ, những quả hạnh của tiền bối tốt hơn nhiều so với những quả bàn đào kia. Thật đáng tiếc khi không có nhiều người biết về nó".
Hạnh Tổ rất vui, đáp: "Nhóc con, cậu có mắt nhìn đấy. Quả hạnh của tôi là Đạo quả, nó chứa đựng Thiên Đạo".
Ngô Bình: "Vốn tiểu bối đã dành dụm được mười mấy quả bàn đào cho người nhà mình, nhưng bây giờ xem ra tất cả chỗ bàn đào này cũng không bằng một quả hạnh của Hạnh Tổ".
Hạnh Tổ càng vui vẻ hơn, nói: "Được rồi, hãy vặt lấy mấy quả hạnh đi. Lấy nhiều nhiều mà mang về cho người nhà nữa".
Ngô Bình: "Hạnh Tổ, làm vậy thì thật ngại quá".
Hạnh Tổ cười "ha ha" đáp: "Tôi không thể nhận không đá thần của cậu mà không có gì đáp lễ".
Sau đó, ông ấy biến ra một giỏ trái cây chứa hai mươi lăm quả hạnh.
Hạnh Tổ nói: "Mấy quả hạnh này vừa mới chín, cho cậu cả đấy. Hạt hạnh cũng đừng vứt đi, có thể dùng làm thuốc".
Ngô Bình cúi đầu thật sâu: "Cám ơn Hạnh Tổ!"
Sau khi anh cất quả hạnh đi thì nghe thấy giọng Gà Mười Ba bên ngoài khu rừng mơ: "Anh đâu rồi?"
Ngô Bình cúi đầu chào Hạnh Tổ: "Tiền bối, tiểu bối xin cáo lui".
Hạnh Tổ vẫy tay: "Đi nhé", sau đó ông ấy lập tức biến mất.
Khi hai người đi ra khỏi khu rừng hạnh thì đã thấy Gà Mười Ba đang cắn một cái sọt tre đựng đầy trứng. Ngô Bình đếm lại, chính xác có bảy mươi hai quả trứng.
Anh nhận lấy trứng và cười nói: "Cảm ơn".
Gà Mười Ba quay đầu lại, một con gà mái nhiều màu bước ra. Con gà mái này nhỏ hơn nó một chút.
Gà Mười Ba: “Đây là vợ tôi, phiền anh chữa bệnh cho cô ấy”.
Ngô Bình liếc nhìn, vươn tay kéo ra một đạo hắc quang từ bên trong gà mái ra. Sau đó, hắc quang lập tức bị đốt cháy.
Xong xuôi, anh đưa mật rắn cho gà mái, nói: "Hãy ăn mật rắn, như vậy có thể giúp ngươi nhanh chóng hồi phục".
Con gà mái ban đầu bơ phờ, nhưng sau khi ăn mật rắn, nó lập tức trở nên hoạt bát và cục tác, gật đầu với Ngô Bình để bày tỏ lòng biết ơn.