Trên đường về nhà, tâm trạng Ngô Bình rất tốt, hôm nay cậu ra ngoài cũng không vô ích, thu hoạch được một quả trứng vàng vô giá.
Khi xe sắp đến biệt thự Hoàng Long, cậu nhận được một cuộc điện thoại, một giọng nữ rất êm tai vang lên trong điện thoại: “Anh Ngô, tôi là Tsukishi Sakura”.
Ngô Bình cười nói: “Chào cô Tsukishih”.
Tsukishi Sakura: “Tối nay anh có rảnh không? Thanh Anh đã nghe danh anh từ lâu, rất mong được gặp”.
Ngô Bình vẫn đang nghĩ về mười người đẹp trong danh sách mỹ nhân, tu sĩ liếm chó trong động nói mười người đẹp đó có liên quan đến xu hướng chung của thế giới và năng lượng của vũ trụ, nếu một người đàn ông có thể có được một hoặc hai thì có thể thống trị toàn bộ nơi này; nếu có được ba hoặc bốn thì có thể trở thành Tiên Đế một phương; nếu có được mười người đẹp thì có thể trở thành người đứng đầu thế giới.
Lúc đó Ngô Bình nghĩ giọng điệu này không đáng tin, nhưng đồng thời cậu cũng rất tò mò, muốn gặp mười người đẹp trong đó.
Cậu nói: “Tôi cũng mong được gặp cô”.
Tsukishi Sakura: “Hiện giờ tôi đang ở tỉnh lỵ Giang Nam, đến thăm một người bạn thân lúc nhỏ”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nói: “Được, vậy tôi sẽ đến tỉnh lỵ một chuyển”.
Cậu cũng có khoảng thời gian không gặp Cổ Thanh Liên rồi, đang muốn đi gặp cô ta.
“Tôi đợi anh trong mái đình cổ “Phi Vân Bích””, đối phương nói.
Cúp điện thoại, Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, con đi gặp bạn sao?”
“Vâng, con phải đi tỉnh lỵ một chuyến, bố mẹ về biệt thự trước đi”, cậu dặn dò tài xế lái chậm một chút, sau đó bước xuống xe.
Tu vi hiện giờ của cậu đã cao hơn trước đây rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã đến tỉnh lỵ. Tuy nhiên, cậu không đến Phi Vân Bích ngay mà đến núi Bạch Long trước.
Nếu đã quyết định dời mộ cho ông nội thì cậu phải thu xếp vài việc ở đây trước. Khi bay lên không trung, cậu nhìn thấy ánh lửa lóe lên trên toàn bộ ngọn núi, có đến hàng trăm nơi.
Cậu sửng sốt, giảm độ cao xuống nhìn thử thì thấy có người đang đốt tiền vàng cúng tế người đã khuất.
“Lạ thật, trước đó nghĩa trang đã được sơ tán, sao vẫn có nhiều người đến viếng mộ như vậy?”, cậu cảm thấy hơi bực bội, cảm thấy chuyện này có lẽ có liên quan đến nhà họ Cổ.
Cậu lập tức gọi cho Cổ Thanh Liên, trong điện thoại Cổ Thanh Liên vô cùng vui mừng nói: “Em trai”.
Ngô Bình: “Tại sao bên núi Bạch Long này còn rất nhiều mộ thế này? Chẳng phải bên mua đều đã dọn sạch rồi sao?”
Cổ Thanh Liên thở dài: “Chuyện này vẫn chưa nói với cậu, núi Bạch Long bị chính phủ tỉnh ép buộc thu hồi, nói là muốn khai phá thành nghĩa trang nhân dân”.
Ngô Bình cảm thấy khó tin: “Đất là do tôi bỏ tiền ra mua, thủ tục đầy đủ, họ ép buộc thu hồi sao tôi lại không biết?”
Cổ Thanh Liên: “Tôi cũng mới biết gần đây, mấy ngày trước liên lạc với cậu không được”.
Ngô Bình cười mỉa: “Chính quyền tỉnh xem tôi là quả hồng mềm đấy à”.
Cổ Thanh Liên: “Tôi đã bảo người đi điều tra, biết được vài chuyện. Cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở núi Bạch Long, lát nữa đi gặp người của làng Lục Gia”.
Lúc đầu cậu lĩnh hội Thiên Bi và Ngũ Đại từ làng Lục Gia, sau đó nhờ Cổ Thanh Liên đặt chúng ở gần đó. Kể từ đó cậu không đến đó nên muốn nhân cơ hội đi thăm người dân ở làng Lục Gia.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Tôi đang định đi gặp Tịnh Sương, vậy cậu đợi tôi một lát, tôi đến ngay”.
Hai người hẹn nhau ở chỗ nào đó, mười mấy phút sau gặp nhau ở ngã tư thung lũng.
Đã nhiều ngày không gặp, Cổ Thanh Liên càng xinh đẹp hơn. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo gió màu xám xanh nhạt, quàng khăn lụa màu đỏ, tóc được búi cao. Hôm nay cô ta đã dày công trang điểm, vốn dĩ đã là người đẹp cực phẩm, trang điểm lên lại càng xinh đẹp không gì sánh bằng, khiến mắt Ngô Bình sáng lên.
“Để cậu đợi lâu rồi”, cô ta mỉm cười, đi đến khoác tay vào cánh tay Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi”.