Quan Oánh nhào vào lòng một người phụ nữ, hai người ôm nhau gào khóc.
“Con gái, con đi đâu vậy, sao hơn cả tháng không về?”, người phụ nữ hỏi.
Quan Oánh nói: “Mẹ, hôm đó con đang hoa trúc trong rừng trúc thì gặp một bà lão nói hoa trúc có thể đổi lấy muối trong thành nên con đi cùng bà ta. Vào đến trong thành, bà ta đã bán con cho một kỹ viện”.
Người phụ nữ tức giận nói: “Bà lão chết tiệt, suýt nữa đã hại con gái tôi”.
Quan Oánh vội nói: “Cũng may nhờ vị công tử này cứu con, còn đưa con về đến nhà”.
Người phụ nữ và mấy người trẻ tuổi đứng sau bà ấy đều quỳ xuống đất.
Ngô Bình vội nói: “Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp cô ấy thôi”.
Lúc này, đám người tránh sang một bên, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra, sau khi hỏi thăm tình hình bèn chắp tay với Ngô Bình nói: “Tiên nhân, cảm ơn cậu đã cứu Quan Oánh, tôi là tộc trưởng của làng, ngôi làng nhỏ này không có gì để tiếp đãi, cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi ở đây, trời sáng chúng tôi sẽ mở tiệc đãi cậu, mời tiên nhân nếm thử rượu trúc của chúng tôi”.
Trời sắp sáng rồi, Ngô Bình cũng thấy nơi này rất tốt, thích hợp để tu hành bèn gật đầu: “Tộc trưởng, vậy thì làm phiền rồi”.
Ngô Bình được đưa đến một tòa nhà bằng tre. Trong lúc khi anh ta đi lên lầu, anh mở thần niệm của mình quan sát xung quanh, phát hiện ra rừng trúc này cực kỳ lớn hệt như đại dương, một linh khí kỳ lạ đã được phóng ra từ một khu vực trong đó.
Anh lẳng lặng nhớ địa điểm này, sau đó tiếp tục ngồi khoanh chân lại.
Sau khi trời sáng, Quan Oánh đem đến bữa sáng và một ít trái cây, Ngô Bình ăn vài miếng rồi hỏi Quan Oánh: “Rừng trúc ở đây rộng như vậy, xem ra làng bọn cô rất ít qua lại với bên ngoài”.
Quan Oánh gật đầu: “Ngoài việc mỗi năm bảo người đi đổi vật dụng hằng ngày thì người trong làng hầu như không ra ngoài”.
Ngô Bình: “Làng các cô tên là làng Linh Ẩn, đúng như tên của nó”.
Quan Oánh cười nói: “Nghe tộc trưởng nói tổ tiên của bọn tôi bị truy sát, thế là chạy trốn đến đây rồi định cư luôn tại đây. Mấy trăm năm qua, dân số của làng chúng tôi hầu như không thay đổi”.
Ngô Bình: “Không thể ra ngoài, có cảm thấy nhàm chán không?”
Quan Oánh nói: “Đôi khi sẽ thấy nhàm chán nhưng đã quen rồi thì chẳng cảm thấy gì cả”.
Nghe ngóng về làng Linh Ẩn, Ngô Bình nói muốn ra ngoài một mình, sau đó anh đến khu vực có linh khí xuất hiện mà anh phát hiện vào ngày hôm qua.
Khi đến gần khu vực này, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng giống như khí tức của linh dược. Anh tiếp tục đi vào trong, màu sắc của cây trúc dần dần chuyển từ màu xanh sang màu vàng. Khi anh đến khu vực giữa, các cây trúc đã biến thành trúc vàng. Mùi thơm đó tỏa ra từ những cây trúc vàng này.
Ngô Bình quan sát một hồi, anh có thể chắc chắn mặc dù cây trúc vàng khá tốt nhưng không phải là linh dược. Lúc này anh khoét một lỗ nhỏ trên cây trúc vàng, lập tức có nước vàng phun ra từ lỗ nhỏ đó, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Mắt Ngô Bình sáng rực, anh dùng bát ngọc hứng một nửa bát nước, sau đó uống một hớp. Một lúc sau, anh mở mắt ra, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên lẩm bẩm nói: “Sữa thần đại địa”.
Sữa thần đại địa là một loại nước thuốc vô cùng quý giá, thuộc linh dược cấp mười, có thể dùng để luyện chế nhiều loại đan dược. Loại nước thuốc này rất khó hình thành tự nhiên, nó cần có cao thủ bố trí đại trận tụ linh, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực mới có thể hoàn thành. Sau khi đại trận hình thành, còn phải mượn một số vật trung gian để thu thập Sữa thần đại địa. Ở đây, vật trung gian là những cây trúc đó. Rễ trúc rất tốt, ăn sâu xuống đất, hấp thụ linh khí sau đó hình thành nên Sữa thần đại địa và cất chúng và trong những đốt trúc.