Ngô Bình đi đến bộ công pháp đầu tiên đang lơ lửng, công pháp năng lượng ấy liền tiến vào cơ thể anh. Công pháp này là giai đoạn nền móng của võ đạo, tên là Luyện Huyết Kinh.
Luyện huyết, như tên gọi của nó, thứ được luyện là huyết dịch. Anh nhìn sơ qua, cảm thấy tu luyện kinh này sẽ không khó lắm, dù sao Thiên Huyết Kinh của anh đạt đạt cảnh giới Chân Huyết rồi.
Người trung niên nói: “Luyện huyết có năm tầng. Cậu luyện đến tầng ba thì có thể uống đan dược phía sau, nó sẽ giúp cậu nhanh chóng đột phá tầng năm”.
Ngô Bình gật đầu. Việc tu luyện này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, anh bèn rời khỏi điện đường Cực Võ trước.
Vừa ra ngoài, anh đã nhận được tin của Hầu Chấn Khôn - bang chủ Cái Bang ở Vân Kinh, bảo là có tin tức liên quan đến yêu đỉnh.
Anh lập tức khởi hành đến Vân Kinh, tìm Hầu Chấn Khôn.
“Thưa cậu, người của tôi nhận được tin, có một hộ thôn dân đào được một cái đỉnh to dưới đất, nhưng đỉnh vừa đào lên đã bị người ta cướp mất”.
Ngô Bình vội hỏi: “Là ai cướp?”
Hầu Chấn Khôn đáp: “Người nhà họ Ngô, hình như gần đây rất nổi tiếng”.
Ngô Bình giật mình: “Tên gì vậy?”
“Ngô Chấn Tông”, Hầu Chấn Khôn đáp: “Người nhà họ Ngô này hành động dứt khoát lắm, đánh chết người của hộ nhà nông này rồi cướp đỉnh cổ đi luôn. Chậc, thật ra người nhà đấy đòi không nhiều tiền, chỉ vài nghìn Long tệ thôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, tin tức của ông rất có giá trị. Có thưởng”, đoạn ném cho đối phương mười nghìn tiền bùa.
Hầu Chấn Khôn rối rít cảm ơn.
Suy nghĩ giây lát, Ngô Bình quyết định đến nhà họ Ngô một chuyến. Nhà họ Ngô không đủ năng lực, tuyệt đối không thể bảo vệ yêu đỉnh. Hiện giờ cách làm thông minh nhất của họ là giao đỉnh ra, bằng không sớm muộn cũng bị diệt môn.
Nghe ngóng dọc đường, anh mới tìm được nhà mới của họ Ngô. Đây là một trang viên rất rộng, chủ cũ bị người nhà họ Ngô đánh chết, rồi họ chiếm đoạt nơi này.
Cổng trang viên nườm nượp người ghé thăm. Hiện giờ nhà họ Ngô rất nổi tiếng, năng lực lại mạnh, nên bị nhiều họ hàng bám lấy.
Ngô Bình đi đến trước cổng. Người gác cổng liếc nhìn, thấy anh không mang quà bèn hỏi: “Đến làm gì?”
Ngô Bình bảo: “Tôi tìm Ngô Chấn Tông”.
Tên gác cổng biến sắc: “Khốn kiếp! Ngay cả họ tên của ông Tư mà cậu cũng dám gọi thẳng?”
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng, tên gác cổng đột nhiên nhũn chân, quỳ sụp xuống.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô chạy đến trước cổng. Xe này là bản giới hạn, trị giá mấy chục triệu. Cửa xe vừa mở, người bước xuống là Ngô Kháng Kháng.
Ngô Kháng Kháng là con trai ông Tư Ngô Chấn Tông, cậu ta còn một người em gái tên Ngô Mộng.
Ngô Kháng Kháng trông thấy Ngô Bình, đột nhiên cười phá lên: “Ồ, Ngô Bình! Sao hả, nghe nói nhà tôi phát tài nên lại muốn đến đây nhận mặt người thân à?”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Kháng Kháng, tôi đến nhà họ Ngô vì muốn cứu các người. Nhà họ Ngô sắp gặp hoạ lớn rồi”.