Lý Đông Hưng đứng dậy: “Anh tư”.
Người đó là một trong 10 quản lý của dòng tộc, tên là Lý Tú Thành. Đây cũng là một thương nhân khá thành công vở Vân Đông, chủ yếu kinh doanh rượu, ông ấy có ba công ty rượu với giá trị hơn 100 tỷ.
Lý Đông Hưng vội giới thiệu với Ngô Bình: “Huyền Bình, đây là Lý Tú Thành, chú họ của cháu, cháu nhớ chào chú tư nhé. Chú tư cháu kinh doanh rượu”.
Ngô Bình lên tiếng: “Chào chú tư”.
Lý Tú Thành gật đầu rồi nói: “Đông Hưng, sao hôm nay chú lại ngồi ở hàng đầu? Người của chi chính sắp đến rồi, chú làm vậy e không hay cho lắm”.
Ngô Bình nói: “Chú tư, so ra thì ông nội cháu cũng là đại gia ở Vân Đông, khéo bây giờ còn có số má trên cả nước rồi. Với địa vị như vậy, nhà cháu không được ngồi ở đây thì cũng lạ thật”.
Lý Tú Thành cười lớn nói: “Cháu trai, cháu nói rất có lý. Nhưng mọi người trong dòng họ đều do trưởng tộc quyết định, chúng ta phải nghe theo chứ”.
Ngô Bình: “Lát nữa, cháu sẽ nói chuyện với trưởng tộc”.
Lý Tú Thành không muốn tham gia vào chuyện này nên chỉ nói thêm vài câu rồi sang chỗ khác.
Ngô Bình giữ ông ấy lại rồi cười nói: “Chú tư, chú kinh doanh rượu thì chắc hiểu về thị trường rượu lắm phải không ạ?”
Nhắc đến thị trưởng rượu, Lý Tú Thành nổi hứng ngay rồi cười nói: “Chắc không ai ở đây hiểu hơn chú đâu, sao, cháu có hứng với rượu à?”
Ngô Bình: “Chú tư, cháu thấy chất lượng của rượu trắng cao cấp năm nay hơi chán nên muốn làm một loại tốt hơn, không biết chú có hứng hợp tác không?”
Ngô Bình có hơn chục cách chưng cất rượu, đảm bảo sẽ cho ra loại rượu ngon không đâu sánh bằng.
Lý Tú Thành không mấy để tâm đến lời của Ngô Bình, làm rượu ngon rất khó. Ví dụ như Mao Đài, phải qua biết bao năm mới có chỗ đứng như hiện giờ.
Ngô Bình lấy một cái bình nhỏ rồi mở ra, hương rượu thơm ngào ngạt. Lý Tú Thành ngửi thấy là chấn động ngay: “Rượu gì thế?”
Ngô Bình: “Rượu của cháu, chú tư nếm thử đi”.
Lý Tú Thành cầm lấy rồi nhấp một ngụm, rượu vừa xuống cổ họng đã nóng rực, sau đó lan toả trong dạ dày, mùi vị thì rất khó hình dung.
Ông ấy nhâm nhi cả phút rồi mới thở dài nói: “Rượu ngon! Đây là loại rượu ngon nhất chú từng uống, cháu tự làm thật à?”
Lý Tú Thành sáng mắt lên, nếu ông ấy mà có công nghệ sản xuất rượu này thì đảm bảo sẽ bán đắt như tôm tươi, thậm chí có thể bán khắp thế giới luôn.
Ngô Bình cười nói: “Vâng, nhưng cách làm hơi lằng nhằng, nguyên liệu cũng phải chọn rất kỹ”.
Lý Tú Thành là người thông minh nên hiểu ý anh ngay, Ngô Bình cho ông ấy nếm thử rượu không phải chỉ để ông ấy nhận xét.
Lý Tú Thành mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Ngô Bình: “Huyền Bình, nếu cháu muốn sản xuất rượu thì phải kết hợp với một người hiểu về ngành này, mà chú đây là lựa chọn hàng đầu đấy”.
Ngô Bình: “Cháu mà kinh doanh rượu thì chắc chắn phải hợp tác với chú rồi, ngoài công thức ra, cháu còn góp vốn cùng nữa, nhưng…”
Lý Tú Thành hiểu ý nên nói: “Huyền Bình, cháu có yêu cầu gì thì nói đi, nếu làm được, chú sẽ không từ chối”.