Bác Luân nhíu mày, gã ta cân nhắc vài giây rồi nói: “Được, vậy gặp mặt ở Thiên Long!”
Ngô Bình không muốn phí lời với gã ta, lập tức quay về phòng trước kia của mình. Anh vừa đến, ba mươi long vệ bỗng nhảy vào.
Ngô Bình nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi đã không còn là Long chủ của mọi người nữa, mọi người không cần đi theo tôi”.
Long vệ trước giờ đều rất nghe lệnh, nhưng lúc này, bọn họ đều đứng đó bất động.
Ngô Bình: “Sao vậy?”
Một long vệ nói: “Đại nhân vĩnh viễn là Long chủ của chúng tôi. Chúng tôi đã thương lượng sẽ rời khỏi Thiên Long, đi theo đại nhân”.
Ngô Bình rất vui mừng, ở Thiên Long anh đã đầu tư cho người thân cận mình rất nhiều, nếu như long vệ lúc này không đứng về phía anh, thì anh sẽ rất thất vọng.
“Vị trí Long chủ này, không ai có thể cướp đi được”. Anh lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ vững lòng, tạm thời cứ lui xuống đi”.
Long vệ lui xuống, Ngô Bình gọi Diệp Thần đến, tu luyện qua mấy ngày, Diệp Thần tiến bộ rõ ràng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã là Luyện Thần hậu kỳ rồi.
Tiếp theo, anh đích thân chỉ điểm, định giúp cậu ấy tiến lên cảnh giới Tiên Thiên trước.
Ngô Bình chỉ bảo cho Diệp Thần tu hành ở trong sân, thời gian trôi qua rất nhanh.
Một tiếng đồng hồ sau, ngoài sân vang lên âm thanh: “Cậu em Ngô!”
Ngô Bình nghe ra âm thanh của Thành Ngư, ban đầu khi anh đến Thiên Long trở thành Long chủ, chính là do Thành Ngư dẫn đường.
Ngô Bình: “Mời anh Thành vào”.
Thành Ngư đẩy cửa vào, gương mặt anh ta tươi cười, nói: “Tên nhóc này vận khí không tệ, vậy mà có thể được Ngô huynh cao thủ võ học chỉ điểm”.
Ngô Bình cho Diệp Thần lui xuống, nói: “Anh Thành, anh đến vì món nợ của Thiên Long?”
Thành Ngư thở dài, nói: “Cậu em Ngô, tôi biết trong lòng cậu rất khó chịu. Ban đầu, là tôi đưa cậu đến, vì vậy tôi thấy tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu”.
Ngô Bình: “Anh muốn nhắc nhở tôi chuyện gì?”
“Hay là bỏ số tiền kia đi, đừng nói sáu trăm tỷ, dù chỉ nợ cậu 60 tỷ, họ cũng không trả đâu ”.
Ngô bình cười lạnh: “Không trả cũng được, cho các thành viên đã dùng thuốc biến đổi gen kia đi theo tôi”.
Thành Ngư lắc đầu: “Bọn họ sẽ không cho phép. Nếu cậu cố chấp làm như vậy, đồng nghĩa trở mặt với những người kia. Không phải tôi đánh giá cậu thấp, nhưng nếu đấu với bọn họ, cậu cũng không nắm được phần thắng đâu”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh Thành, vẫn nên để người bên ngoài đích thân đến nói với tôi đi”.
Thành Ngư khẽ thở dài, biết không khuyên được anh, bèn quay người rời khỏi sân viện.
Thành Ngư vừa đi, lại có một người đàn ông trung niên để tóc húi cua mặc áo khoác xanh đi vào. Khí thế người trung niên mạnh mẽ, là một cao thủ Địa Tiên tầng năm, cường giả Linh Biến.
Người trung niên nhìn Ngô Bình, ánh mắt lạnh lùng, gã ta nói: “Tôi đến là nói với cậu hai chuyện. Thứ nhất, cậu đối đầu với Thánh Nhân, đã là một con đường chết rồi. Thứ hai, nếu cậu không biết tốt xấu, cậu sẽ chết càng nhanh hơn”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Vậy sao?”
Người trung niên: “Bây giờ cậu vẫn còn có cơ hội, xóa nợ, rời khỏi Kim Huyền Bạch, như vậy thì tránh được cái chết. Ngoài ra, nếu cậu thể hiện tốt, tôi có thể đưa cậu đi gặp Thánh Nhân. Nếu có thể được Thánh Nhân chỉ điểm một câu, cậu sẽ được thoải mái cả đời!”