Bên ngoài cửa điện, râu hình chữ bát nói: “Thời gian này, hẳn là lúc hoạt động của Huyết Mục đại nhân, Huyết Mục đại nhân rất thích tra tấn người sống, ta xem tên tiểu tử này có thể kiên trì được bao lâu”.
Một người khác: “Hừ, không có ai có thể kiên trì được nửa canh giờ dưới tay Huyết Mục đại nhân, một lát nữa là chúng ta có thể nghe được tiếng khóc thét! Chờ đến khi hắn ta ra ngoài, chúng ta nói hắn làm cái gì, hắn sẽ ngoan ngoãn làm cái đó!”
“Chính xác! Chỉ có người trải qua việc bị Huyết Mục đại nhân tra tấn, mới biết được chuyện đó khủng bố như thế nào!”, có người phụ họa.
Lúc này, Ngô Bình dần thích ứng với hoàn cảnh xung quanh. Mèo đen cũng nhảy đến, đứng ở trên vai Ngô Bình, nó quan sát chung quanh một chút, nói: “Đúng thật là có khí tức của Cấm Nguyên!”
Mèo đen nói, Cấm Nguyên là nơi Cấm Kỵ ra đời, năng lượng bên trong chính là vật đại bổ với Ngô Bình.
Nhưng vào lúc này, trong không khí truyền đến tiếng cười quỷ dị. Ở phía xa, một quả cầu máu lăn đến, cách Ngô Bình không xa thì ngưng tụ lại thành một quái vật cả người đầy máu tươi, nó có hình dáng như con người, nhưng cái đầu lại là xương khô, sau lưng có hai cánh màu huyết sắc. Con ngươi của nó có hai luồng huyết quang, tản ra quỷ dị u lãnh.
“Cấm Linh?”. Nhìn thấy con quái vật này, Ngô Bình không những không kinh sợ, mà còn lấy làm mừng. Cấm Kỵ của anh đã được Thất Trọng Cấm, cảm giác tương đối nhạy bén, có thể kết luận được quái vật trước mắt này có Ngũ Trọng Cấm!
Thêm một trọng cấm, có nghĩa là thực lực của Ngô Bình đã vượt xa đối phương, huống chi là nhiều hơn hai trọng cấm? Cho nên, đang lúc con quái vật màu máu này đến gần Ngô Bình, sau khi cảm nhận được khí tức Cấm Kỵ của anh, bỗng nhiên nhanh chóng rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.
“Ầm!”
Ngô Bình đạp lên nó, đạp lên cánh của con quái vật này, nó không dám động đậy, miệng liên tục nói ngôn ngữ loài người: “Đại nhân tha mạng!”
Cấm Linh đều có trí tuệ, quái vật màu máu hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Mèo đen đi đến, nó hỏi: “Nơi này có Cấm Nguyên?”
Cảm nhận được hơi thở càng khủng bố của mèo đen, con quái vật màu máu càng thành thật, vội vàng gật đầu: “Có, tiểu nhân ra đời bên trong Cấm Nguyên”.
“Ngươi có tên không?”, Ngô Bình hỏi.
“Những nhân loại ở bên ngoài gọi tiểu nhân là Huyết Mục”. Nó thành thật trả lời.
“Huyết Mục, người bên ngoài thương đem nữ tử mỹ lệ và sinh linh đến đây hiến tế, tất cả đều bị ngươi ăn?”
Huyết Mục vội vàng lắc đầu: “Không không, tiểu nhân chỉ là Cấm Kỵ nhỏ yếu ra đời bên trong Cấm Nguyên, chỉ dám ở lúc này mới tìm chút huyết thực. Bên dưới còn có Cấm Kỵ mạnh hơn nữa, bọn họ mới có tư cách được cường giả hiến tế!”
“Ngươi nói là cường giả, có được bao nhiêu trọng cấm?”, Ngô Bình hỏi.
“Mạnh nhất có lẽ là có Thập Trọng Cấm”. Huyết Mục nói.
“Tính luôn cả ngươi, ở chỗ này có bao nhiêu Cấm Kỵ?”
“Hơn một trăm, tiểu nhân cũng không xếp vào trong đó”. Huyết Mục vội vàng nói.
“Thánh Tôn mà bọn họ nói là ai?”
“Là Cấm Kỵ mạnh nhất ở đây, hắn đã tu luyện thành hình người, thích nhất là ăn thịt mỹ nhân”. Huyết Mục nói.
Sau khi Ngô Bình hỏi xong, tay phải đâm vào trái tim của Huyết Mục, Cấm Kỵ Chi Lực chảy vào cơ thể đối phương. Ngay sau đó, Huyết Mục nổ tung, chỉ để lại một Cấm Kỵ Chi Lực màu máu to bằng lòng bàn tay, đây là Căn Nguyên Cấm Kỵ của nó!
Ngô Bình nắm lấy Cấm Kỵ Chi Lực huyết sắc, nuốt nó. Sau khi hấp thu nguồn năng lượng này, Cấm Kỵ của anh lập tức thăng lên Bát Trọng Cấm!
“Hấp thu Cấm Linh trực tiếp như thế này không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy”. Anh cảm thấy kinh ngạc.
Mèo đen: “Công tử. So với sức mạnh của Cấm Nguyên, thì thứ này không tính là gì. Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nhìn một cái”.
Bên ngoài cửa điện, mấy người râu hình chữ bát nghe được một tiếng hét thảm, nhưng tiếng kêu thảm thiết nghe như không phải của Ngô Bình, giống như là tiếng của Huyết Mục đại nhân.
Nhóm người này hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ tiếng kêu thảm thiết đó chính là Huyết Mục đại nhân?
Ngô Bình lại càng đi sâu vào bên trong, phía trước xuất hiện một vách tường vàng kim, có thể nhìn thấy bên trong bức tường thủy tinh là một cảnh tượng khác.
“Hình như là bị ngăn cách, vậy Huyết Mục Kia sao lại có thể ra được?”, Ngô Bình nhìn về phía bên trong, nói thầm.
Mèo đen vung móng vuốt lên, một đường sát khí sắc bén đánh lên vách tường tinh thể, lập tức xé mở ra một lối vào, hai người nhanh chóng đi vào.
Bên trong vách tường tinh thể, trong không khí tràn ngập một loại lực lượng khiến Ngô Bình cảm thấy quen thuộc, anh không nhịn được mà hít sâu vài hơi, nói: “Đây là Cấm Nguyên sao?”
Mèo đen cũng đang hưởng thụ, nói: “Không nghĩ đến, nơi này lại cất giấu Cấm Nguyên mạnh mẽ như thế. Nếu cho nó đủ thời gian, nơi này thậm chí còn có khả năng cho ra đời Cấm Kỵ tối cao!”
Ngô Bình: “Mèo đen, ngươi đánh thắng được cường giả ở nơi này không?”
Mèo đen: “Thời gian bọn họ ra đời quá ngắn, không nên trò trống gì, không đáng lo đâu. Công tử, chúng ta nhanh chóng tu luyện đi”.
Ngô Bình lập tức ngồi xếp bằng xuống, hấp thu Cấm Nguyên Chi Lực.
Một người một mèo, mới tu luyện bai canh giờ, thì ở phía xa có một con khỉ màu hoàng kim, con khỉ này cao ba trượng, trong tay cầm theo một cây thú cốt đại bổng.
Khi nó nhìn thấy Ngô Bình và mèo đen thì lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, giơ bổng lên đánh.