Một nhân viên phục vụ vội tiến lên: “Xin lỗi, quản lý của chúng tôi đang tiếp đón khách quý ở lầu ba”.
Người này vừa nghe thì càng tức giận hơn: “Khách quý? Chẳng lẽ ông Hai chúng ta không phải khách quý sao? Mắt chó mấy người mù rồi à, có biết ông Hai chúng ta là ai không?”
Hoàng Thương cũng biết tình biết lý, ông ta cười hỏi nhân viên phục vụ: “Cậu nói khách quý lầu ba kia là ai vậy?”
Nhân viên phục vụ bị mắng một trận, trong lòng khó chịu bèn nói: “Là người nhà của thủ khoa thành phố Giang Nam chúng ta đang đãi tiệc trên đó”.
Hoàng Thương vừa nghe là thủ khoa thành phố Giang Nam thì bất giác có chút khinh thường. Đừng nói là thủ khoa thành phố Giang Nam, cho dù là thủ khoa cả nước thì thế nào? Trong mắt ông ta chẳng qua cũng chỉ là một tên dân thường không quyền không thế, không đáng nhắc đến!
Ông ta lạnh lùng nói: “Đi gọi quản lý các cậu đi”.
Nhân viên phục vụ này vội nói: “Tôi đi ngay đây”.
Thế nhưng, lúc này quản lý đang bận việc bên trong, sao rảnh rỗi mà đi xuống chứ, chỉ bảo nhân viên phục vụ kia thay mình xin lỗi.
Nhân viên phục vụ cũng không biết nói chuyện, đi đến lầu hai nói: “Ông Hoàng, quản lý của chúng tôi nói đang rất bận, một lát nữa mới đến được”.
Hoàng Thương tức giận, ông ta đập xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi đi xem thử, người nào có thể khiến cậu ta nể nang vậy chứ!”
Sau đó, Hoàng Thương dẫn theo một đám người, hùng hổ đi lên lầu ba. Đến lầu ba, họ liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều là những người bình thường mặc đồ bình dân, dù sao cũng là giáo viên ở trường, tài xế taxi cũng không phải người giàu sang gì. Hoàng Thương thấy vậy thì càng khó chịu, trong lòng nhủ thầm: Cũng chỉ là một đám người bình thường mà lại dám cướp mặt mũi ông Hai Hoàng ông ta, đũng là vô pháp vô thiên!
Hoàng Thương đi thẳng vào phòng VIP lớn nhất, một tên thuộc hạ bên cạnh ông ta lớn tiếng hỏi: “Ai cho các người mở tiệc ở đây?”
Lời này vừa thốt ra, sảnh phòng náo nhiệt lập tức yên tĩnh. Lúc này Ngô Bình không có ở đây, cậu đang thay đồ ở phòng kế bên. Hàn Băng Nghiên biết cậu mang theo một bồ đồ quân trang về, một mực muốn cậu thay để mọi người nhìn xem. Ngô Bình cũng hết cách, chỉ đành đi theo cô ấy ra phía sau thay quân trang.
Ngô Đại Hưng thấy đám người đến không hiền lành gì, trong lòng nghĩ hôm nay là ngày vui, không muốn gây chuyện không vui, bèn tươi cười tiến lên nói: “Các vị, có phải chúng tôi gây ảnh hưởng đến mọi người rồi không?”
Người này trừng mắt nói: “Không sai, ảnh hưởng chúng tôi rồi. Cho các người năm phút, lập tức cút khỏi khách sạn!”
Ngô Đại Hưng vốn dĩ đang tươi cười, nghe đối phương không nói lý như vậy thì gương mặt ông ấy không dễ chịu, thấp giọng nói: “Bảo chúng tôi cút đi, đúng là mạnh miệng đấy!”
Người này đi đến bóp cổ Ngô Đại Hưng, cười lạnh nói: “Tôi mạnh miệng hay không, ông cứ thử thì biết”. Nói xong thì tát một cái lên mặt Ngô Đại Hưng.
Ngô Đại Hưng bị tát một cái, miệng cũng chảy máu, ngã xuống đất.
Thấy vậy, Ngô Cường lại còn hé miệng cười, thấp giọng nói với vợ: “Làm người không thể kiêu căng quá, kiêu căng dễ gây ra chuyện. Em xem, có người không nhìn nổi rồi kìa?”
Bà cụ Ngô cũng hừ một tiếng, không hề lo lắng xem con trai mình có bị thương hay không.
Mắt thấy người kia còn muốn ra tay, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng quát lớn.
“Dừng tay!”
Nghiêm Lãnh Thạch vốn dĩ đi ngang qua, nhưng nhìn thấy cảnh đó thì không kiềm được, hét lớn lên, tiến đến trước mặt tên tay sai, chỉ trong tích tắc rồi đá ông ta văng ra xa.
Người đó ăn một đá của Nghiêm Lãnh Thạch, bay ra xa mấy mét, ngã xuống đất, liên tục hộc máu, mặt mày tái nhợt.
Hoàng Thương vừa nhìn là nhận ra Nghiêm Lãnh Thạch ngay, ông ta chau mày, nói: “Anh Nghiêm, sao anh cũng ở đây?”
Nghiêm Lãnh Thạch giận dữ, nói: “Hoàng Thương, người của anh cũng lớn gan thật, dám động đến cậu Ngô”.
Hoàng Thương chột dạ, lẽ nào mình hoa mắt rồi sao? Sao Nghiêm Lãnh Thạch lại ra mặt thay cho gia đình này? Thế là ông ta hỏi: “Anh Nghiêm, tôi cũng có bày tiệc rượu ở tầng hai, nhưng khách sạn của các anh chỉ cho mấy nhân viên phục vụ đến, còn chỗ này thì có tới mấy chục người. Ông chủ Nghiêm, làm thế là sao? Xem thường họ Hoàng tôi sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch hừm một tiếng lạnh lùng: “Nếu có chỗ nào chưa được chu đáo thì xin lỗi ông Hai Hoàng vậy. Nhưng người của anh đánh người là sai rồi, nếu anh không có câu trả lời thích đáng thì họ Nghiêm tôi đây sẽ không chịu đâu”.