Ngô Bình nghiêm túc nói: “Cô cũng biết tôi là bác sĩ còn gì, thi thoảng tôi phải bắt bệnh nhân làm những vận động kịch liệt. Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ”, dứt lời là anh ngắt máy luôn, sau đó tiếp tục chuyện còn đang dang dở.
Chu Thanh Nghiên mệt đến mức mướt mát mồ hôi, sau đó vô lực nằm sang một bên rồi hỏi: “Anh Bình, ai gọi cho anh thế?”
Ngô Bình: “Đại ca của nhóm lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, một cô gái rất đanh đá”.
Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Cô ấy gọi anh làm gì?”
Ngô Bình cười đáp: “Em đừng lo, bọn anh chỉ hợp tác một thời gian ngắn thôi”.
Anh nhìn đồng hồ: “Tầm một tiếng nữa là anh phải đi rồi, ít nhất một tuần mới về, em nhớ chăm sóc bản thân, đừng làm việc nhiều quá”.
Chu Thanh Nghiên ôm chầm lấy anh rồi nói: “Anh Bình, em không muốn anh đi”.
Ngô Bình cọ vào chóp mũi của cô ấy: “Có một tuần thôi mà lưu luyến vậy à?”
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt: “Bao giờ anh về nhớ phải đến tìm em luôn đấy”.
Ngô Bình thay đồ dưới ánh nhìn lưu luyến của Chu Thanh Nghiên, sau đó đến vùng ngoại ô phía Nam của tỉnh để gặp nhóm Đường Băng Vân.
Bây giờ là khoảng hơn một giờ sáng, hiện đang có một chiếc máy bay trực thăng đỗ trên khoảng đất trống của một nhà máy đá, cách đó không xa có mấy chiếc xe, Đường Băng Vân đang đứng ở đó, ngoài ra còn có Hoa Hồng, King Kong, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và hai người đàn ông ở cảnh giới Khí.
Đường Băng Vân liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh có ba phút để chọn đồ trang bị”.
King kong mở một cửa xe ra, bên trong chất đầy vũ khí từ súng, sao, lựu đạn và những bộ đồng phục tác chiến.
Ngô Bình liếc nhìn rồi chọn một chiếc súng bắn tỉa, đồng phục và ba băng đạn, áo chống đạn, pháo sáng và bom hạng nặng.
Đường Băng Vân cau mày hỏi: “Anh từng học bắn tỉa à?”
Ngô Bình: “Không, nhưng tôi luôn thấy súng bắn tỉa rất oách”.
Hoa Hồng tỏ vẻ khinh thường: “Đến lạy, không biết dùng thì đừng có lấy, định bắn chơi hay gì?”
Ngô Bình: “Không biết thì học, ai dạy tôi đi”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười bước tới rôi giơ tay ra: “Chào anh, em là Khả Ái, em là tay súng bắn tỉa đấy”.
Ngô Bình: “Chào cô”.
Khả Ái cười nói: “Ra kia đi rồi em dạy anh”.