Tiếp theo, Ngô Bình đã dùng chân khí màu tím để chữa trị cho từng bộ phận của Phương Đông Sinh như tim, thận và gan. Hiệu quả của chân khí màu tím rất cao, thêm tác dụng từ hạt đỗ nữa nên bệnh của Phương Đông Sinh đã khỏi rất nhanh.
Quá trình điều trị kéo dài ba tiếng đồng hồ, Ngô Bình mệt vã mồ hôi. Mọi người ở đó không ai dám làm phiền, thậm chí còn nín thở quan sát.
Cuối cùng, Ngô Bình rút kim châm cứu ra, sau đó kê cho một đơn thuốc rồi đưa cho Trình Ngọc Liên: “Chị đi mua thuốc theo đơn này rồi cho cậu ấy uống một tháng”.
Trình Ngọc Liên nhận lấy rồi hỏi: “Cậu Ngô, Đông Sinh khoẻ rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã giải quyết hết các căn bệnh trong người cậu ấy rồi, nhưng sức khoẻ cậu ấy còn yếu, cần bổi bổ thêm”.
Trình Ngọc Liên và Phương Vĩnh Thương mừng rỡ rồi cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình đã mệt lử, anh ngồi xuống sofa rồi uống trà ừng ực: “Tướng quân Phương, anh có quen Sở Thiên Anh không?”
Phương Vĩnh Thương cười nói: “Thiên Anh ư! Chúng tôi chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn đấy, cha chú hai bên thì vào sinh ra tử với nhau, cậu Ngô cũng quen ông ấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngày trước, tôi từng chữa bệnh cho ông ấy, vết thương ấy từng khiến ông ấy sống không bằng chết”.
Phương Vĩnh Thương vỗ vào đàu mình: “Coi tôi này! Dạo trước tôi gặp Thiên Anh, ông ấy bảo có một thần y đã cứu mình, không ngờ chính là cậu! Lúc ấy, Thiên Anh còn giới thiệu cho tôi, bảo mời cậu tới khám cho Đông Sinh nhưng tôi lại không để tâm, đúng là chán thật!”
Ngô Bình cười nói: “Giờ vẫn chưa muộn mà”.
Sau đó, anh nói tiếp: “Tướng quân Phương, ngày mai Đường Lâu khai trương ở Thiên Kinh, tôi là một trong những người phụ trách, hi vọng anh có thể đến tham dự lễ cắt băng khánh thành”.
Phương Vĩnh Thương ngẩn ra: “Đường Lâu ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Phương Vĩnh Thương thoáng do dự, nhưng ngay sau đó đã cười nói: “Được, tôi sẽ rủ cả Thiên Anh đi cùng”.
Ngô Bình: “Tướng quân Sở cũng ở Thiên Kinh ư?”
“Ông ấy đang nghỉ dưỡng ở đây, không xa đâu, cậu chờ đấy, để tôi đi gọi điện thoại”, Phương Vĩnh Thương lập tức gọi cho Sở Thiên Anh, nhưng không nói là Ngô Bình tới, mà chỉ mời ông ấy đến chơi.
Sở Thiên Anh đồng ý ngay, còn bảo sẽ mang rượu ngon đến.
Trong lúc đó, Phương Đông Sinh đã mở mắt ra. Lúc này, trông cậu ấy rất có sức sống, bao sự mệt mỏi trên người đã biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm.
Cậu ấy cảm kích rồi dập đầu với Ngô Bình: “Anh Ngô, cảm ơn anh đã chữa cho em! Sau này nhất định em sẽ báo đáp anh”.
Ngô Bình vỗ vai cậu ấy rồi nói: “Đông Sinh, tương lai của cậu rộng mở rồi, hãy làm bố mẹ mình tự hào”.
Phương Đông Sinh gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi ạ!”
Mười phút sau, Sở Thiên Anh đã