Tầng sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh là tăng cường sức mạnh của kiếm hoàn, khá giống với Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp của Thiên Địa Kiếm Quyết. Điểm khác biệt là tầng này sẽ ngưng tụ Thiên Cực kiếm lực độc nhất!
Bề mặt cụ thể ở bên ngoài của Thiên Cực kiếm lực được gọi là kiếm khí. Thiên Cực kiếm khí có uy lực cực mạnh, có thể phát huy sức mạnh độc nhất của Ngô Bình. Ví dụ như lửa thần hỗn mang, sức mạnh sấm sét, phù ấn, ý nghĩa võ học, vân vân, đều có thể bổ trợ kiếm khí này vào, từ đó hình thành kiếm lực lửa, kiếm lực sấm sét, kiếm lực phù ấn,...
Sau khi luyện thành kiếm lực, anh có thể tu luyện ba loại thần thông kiếm đạo cực mạnh!
Ngô Bình có căn cơ thâm hậu, tầng sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh rất khó nhưng anh vẫn luyện thành nhanh chóng.
Thậm chí, rất nhiều đòn của chín tầng Hoá Kình có thể thi triển thông qua kiếm lực!
Một khi có kiếm lực, Ngô Bình hoàn toàn không cần đến kiếm hoàn khi đối phó kẻ thù nữa. Trong tay anh chỉ cần có một cành cây hay một thanh sắt là thi triển kiếm pháp tuyệt thế được ngay!
Làm sao Du Xuân Ba ngờ được Ngô Bình chỉ ngồi im một lúc đã đột phá. Anh ta cảm nhận được rõ ràng nhất là không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, một luồng sức mạnh kinh khủng đang lan toả khắp nơi!
Du Xuân Ba kinh ngạc nhìn Ngô Bình, chợt hỏi: “Tổng đốc Ngô là kiếm tiên ư?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi lại: “Du Xuân Ba, Tướng quốc kia có tu vi gì vậy?”
Du Xuân Ba đáp: “Ngài Tướng quốc là Thiên Quân của Tiên Giới, địa vị cao quý. Tu vi đương nhiên rất cao, là Chân Tiên”.
Ngô Bình bình thản bảo: “Anh nói rất đúng, tôi không nên mạo phạm những người này. Anh hỏi xem bọn họ có đến không”.
Du Xuân Ba lãnh đạm nói: “Đang trên đường đi, tối đa nửa canh giờ nữa sẽ đến! Tổng đốc Ngô, anh chuẩn bị ứng phó đi!”
Ngô Bình đáp nhẹ tênh: “Bây giờ tôi chưa muốn đối đầu với triều đình nên không tiện ra tay quá lộ liễu”.
Du Xuân Ba ngẩn ra: “Anh nói thế là có ý gì?”
Ngô Bình phất tay một cái, kiếm lực chấn động, mười luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện trong không khí. Những người kia lập tức đầu lìa khỏi thân, thi thể nằm la liệt!
Giết chết đám người kia rồi, Ngô Bình bèn bay về Long Kinh. Người tu hành phi độn thường đi đường thẳng, nên anh đoán đối phương chắc chắn sẽ đi qua đường này.
Quả nhiên, anh độn hành được một quãng thì thấy có đám người đang phi độn. Dáng vẻ và cách ăn vận ấy chính là người do triều đình phái đến.
Anh không nói hai lời, chặn bọn họ lại bằng ánh kiếm.
Đoàn người kia có hơn trăm người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để ria mép. Hộ vệ bên cạnh người này quát to: “Phường trộm cướp to gan, dám chặn đường quan lớn? Mau quỳ xuống cầu xin, bằng không giết không tha!”
Ngô Bình cười ha ha: “Oai phong thật, các vị thuộc Phòng Y dược gì đó phải không?”
Hộ vệ kia cười khẩy: “Đúng vậy, chúng tôi chính là Phòng Y dược! Vị này là đường quan của Phòng, ngài Tư mã!”
Ngô Bình nói: “Nghe bảo các vị muốn đến Hưng Long? Tổng đốc của Hưng Long không dễ động vào, các vị không sợ sao?”