Càn Long Tử: “Ý của anh là sau này anh ta tiền đồ rộng mở, chúng ta không thể đắc tội được đúng không?”
Càn Tiêu Trần lạnh lùng đáp: “Chỉ cần anh không bị mù thì anh cũng sẽ có phán đoán giống tôi. Tiền đồ của Ngô Bình rất rộng mở, là người mà chúng ta có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp”.
Càn Long Tử hừ một tiếng: “Tùy anh thôi, chuyện này tôi không quan tâm nữa”. Sau đó, anh ta đã từ bỏ quyền khống chế cơ thể, giao hết cho Càn Tiêu Trần chịu trách nhiệm.
Hai linh hồn trao đổi với nhau rất nhanh, Càn Tiêu Trần liền nói: “Anh Ngô, tôi đề nghị anh không nên đến đó, tay quỷ ở đó nhiều không đếm xuể, vào đó rồi sẽ rất khó thoát ra. Đương nhiên, tôi cũng không thể phủ nhận trong đó thật sự có vài thứ hay ho”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thứ hay ho mà anh Càn nói là gì thế?”
Càn Tiêu Trần: “Trong tình thế nguy hiểm đó, tôi quan sát không kỹ, chỉ thấp thoáng nhìn thấy một cái đầu lâu hình tròn ở tận sâu trong những cánh tay quỷ đó, bị những cánh tay quỷ trùng trùng điệp điệp vây chặt. Dường như những cánh tay quỷ đang tranh giành cái đầu lâu đó, nhưng vì có quá nhiều tay quỷ nên không ai có thể độc chiếm đầu thú. Vì thế cái đầu lâu đó không ngừng dịch tới dịch lui”.
Ngô Bình chớp mắt, tiếp tục hỏi: “Theo anh Càn thấy thì những cánh tay quỷ đó có lai lịch thế nào?”
Càn Tiêu Trần lắc đầu: “Không rõ, chỉ biết có năng lượng truyền qua lại giữa những cánh tay quỷ đó, sức mạnh giữa chúng có thể dịch chuyển rất nhanh, thậm chí có thể kết thành các loại thủ ấn kỳ lạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sao, tôi chỉ qua xem thử thôi, nếu có nguy hiểm thật thì tôi sẽ lập tức rời khỏi, mong anh Càn dẫn đường giúp”.
Càn Tiêu Trần thấy Ngô Bình một mực muốn đi thì chỉ đành nói: “Thôi được, có lẽ anh Ngô đây có kỹ năng mà tôi không biết”.
Thế là Càn Tiêu Trần dẫn đường, hai người nhanh chóng leo lên trên một ngọn núi cao. Ở lưng chừng núi có một vực sâu, dưới vực là một vùng u tối, những luồng gió lạnh không ngừng thổi ra, cây cỏ trong phạm vi mười dặm gần đó đều không sống nổi.
Càn Tiêu Trần nói: “Vận may của tôi không tốt nên trước đây mới bị đưa vào sâu trong vực. Trước đây tôi chưa từng nghe nói đến chỗ này, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì chỗ này là chỗ kỳ lạ và nguy hiểm nhất mà tôi từng gặp, anh Ngô nhất định phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình nói: “Ừ. Anh Càn có thể ở đây đợi tôi hoặc cũng có thể làm điều anh thích”. Cậu nói xong thì nhảy thẳng vào vực sâu.
Chính vào giây phút Ngô Bình nhảy vào vực sâu, con mèo đen đang ngủ say trên vai cậu bỗng mở mắt ra, một luồng sáng băng lạnh vút ra từ đôi mắt đó.
Ngô Bình không ngừng rơi xuống sâu hơn, sau khi rơi xuống mấy ngàn mét, hai chân cậu đã chạm đến mặt đất. Mặt đất khá ướt và trơn, mùi thối rửa không ngừng xộc vào mũi.
Tường đá hai bên khắc đầy hình các vị thần, hình tượng như con người nhưng lại có nhiều điểm rất khác biệt.
Bỗng dưng mấy vạn cánh tay quỷ dày đặc bỗng từ trên tường thò ra, vươn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đang định dùng sức mạnh cấm kỵ thì trong đầu chợt có giọng phụ nữ vang lên: “Công tử, đừng phản kháng những cánh tay quỷ đó, để chúng vào cơ thể cậu đi, dù là Cửu Liên Đài hay tháp Thiên Mệnh thì cũng đều có thể khống chế được chúng”.
Ngô Bình giật mình, không kịp hỏi thì những cánh tay quỷ đó đã vây chặt lấy cậu. Chỉ trong tích tắc, cậu không thở được, cảm thấy sức ép rất lớn từ xung quanh. Đáng sợ hơn là, những cánh tay quỷ đó đã chui vào cơ thể cậu thông qua tai, mũi, miệng.
Âm thanh kia lại tiếp tục: “Cậu Ngô, tôi là mèo đen trên người cậu, không cần hoảng sợ!”
Ngô Bình căng thẳng cả người bỗng chốc thả lỏng, cậu hít sâu một hơi, để mặc vô số bàn tay quỷ quái tiến vào trong cơ thể mình. Những bàn tay ma quỷ này ở đâu đó giữa hữu hình và vô hình, nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí đan điền của Ngô Bình, mà ở đây có một đài sen, một thứ mà đến cả cấm linh như mèo đen cũng phải thần phục.
“Rầm rầm!”
Cửu Liên Đài chấn động, vô số bàn tay quỷ bỗng cứng đờ, sau đó đều hướng bàn tay về phía đài sen. Cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, những đôi bàn tay quỷ này chắp hai tay và bái lạy với Cửu Liên Đài.
Sau khi tất cả bàn tay đã bái lạy, Cửu Liên Đài lại tỏa ra vầng sáng thần thánh, khiến những bàn tay ma quỷ này tự động xếp thành từng vòng xung quanh.
Đồng thời, càng lúc càng có nhiều bàn tay ma quỷ tiến vào trong thân thể Ngô Bình, ba nghìn, mười nghìn, năm mươi nghìn, một trăm nghìn!
Cuối cùng, có một trăm nghìn bàn tay quỷ tiến vào thân thể Ngô Bình, bọn chúng đều xếp hàng xung quanh Cửu Liên Đài, cứ mỗi hai mươi nghìn bàn tay quỷ xếp thành một vòng, hai bên trái phải đối xứng, sau đó kết thành một loại thủ ấn.
Khi loại quỷ thủ ấn đầu tiên tạo thành, Ngô Bình lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa thần kỳ vừa quỷ dị tồn tại trên người cậu, loại sức mạnh này không phải sức mạnh bất diệt, mà khiến thân thể cậu sở hữu sức mạnh phục hồi siêu cường!
Ngô Bình rút Thất Tinh Long Uyên Kiếm, cắt một đường trên cánh tay, sâu thấy cả xương! Thế nhưng, nhờ sức mạnh bất tử mà miệng vết thương đã biến mất chỉ trong hai ba giây, đến sẹo cũng chẳng có!
Sau đó, loại thủ ấn thứ hai được tạo thành. Khi một nghìn bàn tay quỷ tạo thành kết ấn, Ngô Bình cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh giết chóc! Luồng sức mạnh này hùng mạnh, dữ dội, hung hãn, tuy vô hình nhưng lại mượn thân thể Ngô Bình mà trở thành hữu hình!