Hàn Băng Nghiên lập tức đáp: "Được đó. Em đã ngủ hai tiếng trên máy bay rồi, giờ tỉnh táo lắm luôn!"
Ngô Bình: “Anh dẫn em đến Tây Hải đi dạo".
Tây Hải là một hồ nước còn được gọi là hồ Tây Hải, có diện tích hơn 400 kilomet vuông, phong cảnh như tranh vẽ, trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ được khai thác thành khu du lịch. Hơn nữa, vòng quanh hồ Tây Hải lại là một con phố thương mại cực kỳ nhộn nhịp.
"Được, em đã muốn đến Tây Hồ từ lâu. Nghe nói, trong đó đã từng xảy ra rất nhiều chuyện ma quái. Còn có tranh Tiên Vương, tượng Vương Mẫu, chỗ nào cũng là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng".
Ngô Bình bảo: "Sửa soạn một chút rồi chúng ta đi".
Hai người vừa ra khỏi cửa, xe mà Kiều Tuấn Tài cử tới cũng đến chở họ đến Tây Hải.
Cả hai đến khu phố thương mại Tây Hồ trước, nơi này vừa bán những mặt hàng xa xỉ đắt đỏ, có đồ ăn ngon nên thu hút rất nhiều khách du lịch.
Đến Tây Hải mà không đi hồ Tây Hải một chuyến thì coi như đi một chuyến tay không. Ngô Bình thuê một con thuyền nhỏ, hai người bèn ngồi thuyền ngắm cảnh.
Lúc này, cách đó không xa có người cầm kính viễn vọng quan sát mỗi một hành động của Ngô Bình rồi nói: "Thiếu chủ, mục tiêu đã ngồi thuyền ra giữa hồ".
Ngô Bình cầm lấy cần câu, câu cá với Hàn Băng Nghiên.
Bấy giờ, một con thuyền khác lại nhanh chóng chèo tới, một người mặc đồ thể dục đứng trên thuyền, con thuyền ại chẳng cần ai chèo thế mà lại có thể tự động lướt trên mặt nước.
Người này cũng xấp xỉ Ngô Bình, làn da trắng nõn, cao 1m75, đôi mày khẽ cong.
Con thuyền nhanh chóng đến gần, đối phương hỏi: "Cậu Ngô, chắc hôm nay kiếm được không ít nhỉ?"
Ngô Bình liếc anh ta hỏi: "Anh biết tôi?"
Đối phương cười nói: "Tôi là Viên Sâm, có gặp cậu ở sân động, cậu chơi bóng rổ rất lợi hại".
Ngô Bình: "Có gì cứ nói thẳng".
Viên Sâm nói: "Có người lời, có người lỗ. Người thua lỗ kia khó chịu, muốn gây chuyện với cậu".
Ngô Bình: "Gây chuyện với tôi? Cũng chẳng phải tôi khiến họ thua lỗ".
Viên Sâm nhàn nhạt nói: "Nếu không phải cậu thì sao Giang Bắc có thể thắng?"
Ngô Bình khá bất ngờ, hỏi anh ta: "Sao anh lại biết?"
Viên Sâm: "Giang Bắc vẫn luôn nằm trong sự giám sát của chúng tôi, trước đó chỉ có mình cậu đi tìm họ".
Ngô Bình: "Là tôi thì sao? Mọi người thắng bằng bản lĩnh của bản thân thôi. Nếu các người có bản lĩnh thì cũng có thể làm vậy".
Viên Sâm thở dài: "Ai mà ngờ được sẽ có tu sĩ Bí Cảnh tham gia vào cơ chứ? Dù sao cũng chỉ là chút tiền, tu sĩ Bí Cảnh bình thường cũng chẳng thèm để ý".
Ngô Bình: "Đúng vậy, chút tiền ấy chẳng là gì với tôi, vừa hay gặp phải thôi".
Viên Sâm cười nói: "Ngày mai Trung Châu sẽ đấu với Thần Đô, Lâm Tôn rất thần bí, tu vĩ cũng bỏ xa tôi, không biết cậu Ngô có nắm chắc không?"