Người đàn ông: “Tôi đã cứu Mỹ Ngọc ra rồi, giờ con bé rất an toàn, cậu có thể nể mặt tôi mà tha cho Thiên Cầm được không?”
Ngô Bình sững người: “Ông là ai? Sao lại biết Mỹ Ngọc?”
Người đàn ông: “Tôi là Liễu Tam Tuyệt, Mỹ Ngọc là con gái của tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, không ngờ đây là Liễu Tam Tuyệt!
Hoàng Thiên Cầm được Liễu Tam Tuyệt ôm trong lòng, đôi mắt có vẻ vừa yêu vừa hận, bà ta bật khóc nói: “Ông cứu tôi làm gì? Tôi chết rồi thì sẽ không còn ai làm phiền ông nữa”.
Liễu Tam Tuyệt thở dài nói: “Thiên Cầm, là tôi có lỗi với bà, tại tôi đứng núi này trông núi nọ nên tôi luôn thấy hổ thẹn”.
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, cậu có thể khôi phục tu vi cho Thiên Cầm không?”
Ngô Bình cười khẩy: “Không, tôi không giết bà ta đã là nể mặt ông lắm rồi”.
Liễu Tam Tuyệt nói: “Được rồi, hi vọng sau này chúng ta sẽ không có xung đột nữa”.
Liễu Tam Tuyệt đánh vào lưng Hoàng Thiên Cầm, một luồng sức mạnh thần kỳ tiến vào cơ thể bà ta, Hoàng Thiên Cầm nhanh chóng hồi phục tu vi, dung nhan cũng trở lại dáng vẻ lúc trước.
Hoàng Thiên Cầm nhảy dựng lên rồi tức tối nói: “Liễu Tam Tuyệt, tại sao ông lại cứu tôi?”
Liễu Tam Tuyệt ôm lấy Hoàng Thiên Cầm rồi dịu dàng nói: “Tôi quyết định sẽ quay về sống với bà, bà có thể về nhà họ Hoàng chờ tôi được không?”
Ông ta chỉ nói thế là Hoàng Thiên Cầm đã mềm lòng ngay, sau đó còn hỏi: “Ông muốn quay lại với tôi ư?”
Liễu Tam Tuyệt: “Đúng”.
Hoàng Thiên Cầm rơi lệ: “Đồ vô lương tâm này, giờ mới hồi tâm chuyển ý, ông có lừa tôi không đấy?”
Liễu Tam Tuyệt vuốt má Hoàng Thiên Cầm: “Không”.
Hai người nói thêm vài câu thì Hoàng Thiên Cầm rời đi, Ngô Bình nổi đoá nói: “Chú Liễu, suýt nữa bà ta đã hại chết con gái chú, chú vẫn có thể tha thứ cho người đã hại chết mẻ đẻ của con gái mình ư?”
Liễu Tam Tuyệt dằn vặt nói: “Tôi không trách bà ấy, tất cả là tại tôi, chính sự tham lam và kiêu ngạo của tôi đã hại chết mẹ của Mỹ Ngọc”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Chú Liễu, ngày xưa đã có chuyện gì?”
Liễu Tam Tuyệt thở dài rồi nói: “Để tôi dẫn cậu đi gặp Mỹ Ngọc đã”.
Ông ta vung tay lên, dưới chân hai người đã xuất hiện một đám mây, nó đã đưa họ đến một nơi xa.
Đây là một thung lũng rộng lớn có trăm hoa đua nở, chim bay bướm lượn, phong cảnh rất đẹp.
Có một ngôi nhà nhỏ ở đây, Mỹ Ngọc đang chơi với một con nai trắng ở trước nhà, thi thoảng còn cười khanh khách.
Đột nhiên cô ấy nhìn thấy Ngô Bình và Liễu Tam Tuyệt, sau đó đã vui mừng chạy đến nói: “Anh Lý, bố!”
Thấy Mỹ Ngọc không sao, bấy giờ Ngô Bình mới yên tâm. Mỹ Ngọc bổ nhào vào lòng anh rồi vui vẻ nhảy nhót nói: “Anh Lý, em biết ngay anh sẽ đến tìm em mà. Thế mà lúc trước bố em cứ không chịu tin”.
Ngô Bình vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi Mỹ Ngọc, là anh bất tài nên mới để người khác bắt nạt em”.