Ngô Bình gật đầu, cụng ly với Hàn Băng Nghiên rồi uống cạn.
Sắc mặt Trần Mậu Tông ngồi bên bàn bên cạnh rất phức tạp, cậu ta biết những việc mình làm lúc nãy đã khiến Hàn Băng Nghiên thất vọng về mình. Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi cũng đến bên cạnh Ngô Bình, nâng ly và nói: “Ngô Bình, cảm ơn cậu đã ra tay lúc nãy”.
Hàn Băng Nghiên bỗng nhìn sang cậu ta, lạnh lùng nói: “Trần Mậu Tông, chuyện này không liên quan gì đến cậu, không cần phải cảm ơn thay tôi”.
Trần Mậu Tông thở dài, nói: “Băng Nghiên, lúc nãy cậu cũng thấy tình hình rồi đấy, đến cả Minh Lượng cũng hết cách, tôi chỉ đành giả vờ để kéo dài thời gian…”
“Cậu không cần phải giải thích”. Hàn Băng Nghiên không muốn nghe Trần Mậu Tông nói dù chỉ là một chữ: “Gần đây mọi người đều nói cậu đã cua được tôi, nhưng thực tế là tôi chỉ đồng ý ra ngoài ăn cơm, xem phim với cậu thôi, tôi làm vậy là để hiểu thêm về cậu. Bây giờ tôi đã hiểu về cậu đủ rồi, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa”.
Vẻ mặt Trần Mậu Tông khó chịu, cậu ta nhìn Hàn Băng Nghiên một lúc rồi lại nhìn sang Ngô Bình, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rồi”. Cậu ta nói xong thì bỏ đi.
Chu Minh Lượng gọi mấy tiếng nhưng cậu ta không chịu đứng lại. Chu Minh Lượng lắc đầu rồi cũng kéo theo Trương Lệ Phỉ qua ngồi chung, cười hì hì, kính rượu Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi cũng kính cậu một ly”.
Chu Minh Lượng là con trai hiệu trưởng trường số 1, hiểu biết rộng, đương nhiên cậu ta biết cái gì là luyện khí hậu kỳ. Cả Trung Châu, người có tu vi đạt đến luyện khí hậu kì cũng chỉ khoảng hai trăm, không ai trong số họ không phải là người có máu mặt.
Chuyện làm cậu ta bất ngờ hơn là Ngô Bình lại còn rất trẻ, phải biết rằng, thường thì cao thủ luyện khí hậu kỳ trẻ nhất cũng phải hai lăm, hai sáu tuổi, có người thậm chí còn ba mươi, bốn mươi tuổi. Mà Ngô Bình thì chỉ mới có mười bảy tuổi, nhất định là sẽ rất có tiền đồ xán lạn.
Chu Minh Lượng uống mấy ly thì gợi mở chủ đề: “Ngô Bình, không ngờ cậu lại thi được tròn điểm môn toán, lợi hại. Đề thi lần này khá khó, ngoài cậu ra chỉ có mình Trần Mậu Tông vượt mức 140 điểm”.
Hàn Băng Nghiên: “Ngô Bình, thành tích tổng hai môn của cậu cao hơn Trần Mậu Tông mười mấy điểm, nhất định tổng điểm sẽ cao hơn cậu ta”.
Từ Kiêu: “Đương nhiên rồi, anh Bình của tôi chưa nghiêm túc thi đó, nhất định hai môn ngoại ngữ và tự chọn ngày mai sẽ được điểm tối đa”.
Mô hình thi đại học hiện giờ theo hình thức 3 + 3, ba môn đầu là chỉ ngữ văn, toán, ngoại ngữ, ba môn sau là chỉ ba môn tự chọn, có thể tùy chọn ba trong số các môn: địa lý, hóa, vật lý, lịch sử, sinh vật, chính trị.
Ngô Bình nghiêng về lý nên cậu chọn ba môn vật lý, hóa và sinh vật, trước đây ba môn ngày được gọi là nhóm khoa học tự nhiên. Ba môn cộng lại 300 điểm, tổng cộng là 750 điểm.
Chu Minh Lượng nâng ly, nói: “Nào, chúng ta chúc Ngô Bình đạt điểm tối đa trước”.
Hàn Băng Nghiên uống mấy ly thì cười, hỏi: “Ngô Bình, tại sao người lúc nãy lại sợ cậu? Gã còn nói cậu là luyện khí hậu kỳ gì đó, có thể giải thích thêm với tôi không?”
Ngô Bình nói: “Tôi cũng không hiểu lắm, có thể là có liên quan đến việc luyện công của tôi”.
Chu Minh Lượng cười hehe: “Mặc dù tôi chưa từng luyện nhưng tôi cũng biết đôi chút. Trên đời có một nhóm người nâng cao thực lực, nâng cao tuổi thọ bằng cách tu hành, họ được gọi là tu sĩ. Giai đoạn đầu của tu sĩ gọi là cảnh giới luyện thể, sau đó đến luyện khí. Người bình thường nỗ lực có thể đạt đến hiệu quả luyện thể nhất định. Nhưng luyện khí thì khác, có rất ít người có thể luyện khí, người có thể đạt đến luyện khí hâu kỳ thì càng hiếm hơn. Trong mấy vạn người mới có một cao thủ luyện khí hậu kỳ”.
Hàn Băng Nghiên tròn mắt: “Một người trong số mấy chục nghìn người à? Tỷ lệ này cũng suýt soát với tỷ lệ chọi khi thi vào mấy trường danh tiếng rồi”.
Chu Minh Lượng cười, nói: “Không thể so sánh như thế, thi đậu vào trường điểm chưa chắc đã có tương lai, nhưng nếu như là luyện khí hậu kỳ thì nhất định là tinh anh trong số tinh anh”.