Lý Mai: “Cậu nói vậy là sao?”
Ngô Bình: “Cô có biết phía trên muốn xây dựng khu này để làm gì không?”
Lý Mai: “Trước cậu bảo họ phát hiện ra đây là vùng đất hưng thịnh còn gì”.
Ngô Bình: “Đúng thế, vì tôi đi đến đâu thì nơi đó sẽ hưng thịnh! Tôi chính là người quyết định!”
Lý Mai: “Cậu… chính là con rồng ấy đấy à?”
Ngô Bình cười nói: “Không, nó là Lý Dư”.
Ban đầu Ngô Bình đã đoán khả năng cao nơi đây được coi là khu Long Hưng vì có liên quan đến Lý Dư, sau đó anh reo một quẻ thì đúng là thế thật.
Điều này có nghĩa là chỉ cần anh và Lý Dư rời khỏi huyện này thì nó sẽ không còn là vùng hưng thịnh nữa.
Lý Mai chớp mắt nói: “Ý cậu là lùi để tiến, mình sẽ bán hết đất đi rồi mua lại sau?”
Ngô Bình: “Có mua lại hay không thì còn phải chờ xem thế nào đã, nếu thích hợp thì mua. Thôi, cô mau cho người thực hiện đi”.
Lý Mai gật đầu: “Ok”.
Tin tức vừa được tung ra, hiệu quả rõ rệt ngay, những người náo loạn bên ngoài nhà Ngô Bình đã biến mất. Sau đó, trợ lý của Lý Mai đã nhận được rất nhiều cuộc gọi mua đất.
Cuối cùng, họ đã bán 60 nghìn mẫu đất với giá 420 tỷ, trừ vốn là 180 tỷ đi thì vẫn lãi được 240 tỷ.
Khu biệt thự Đông Hồ cũng nhanh chóng bán hết veo, ban đầu giá khoảng 4.5 tỷ, còn sang tay thì được 15.5 tỷ, lãi hơn chục tỷ.
Khu bờ sông Giang Nam đương nhiên cũng bán hết luôn, giá mua vào là 27 tỷ, bán ra 68 tỷ, lãi hơn 40 tỷ.
Mọi thứ đã bình thường trở lại, tin tức được gỡ xuống, không còn ai gây áp lực với La Duy Khang nữa. Thậm chí, thế lực của Ngô Bình ở Hải Thành cũng không còn bị đả kích nhiều.
Lúc này, Ngô Bình đang ngồi điều hoà cơ thể trong nhà, anh đã luyện chế Bồi Nguyên Tán, ngoài ra còn lấy được khá nhiều quả ở Địa Tiên Giới cho người nhà ăn.
Lina đến khiến cả nhà Ngô Bình đều kinh ngạc, ai cũng thấy cô ấy rất xinh, hơn nữa lại nấu ăn ngon nên rất quý cô ấy.
Còn Ngô Bình hầu như toàn ở trên tầng chót, không rõ đang làm gì.
Thật ra, anh đang nghiên cứu đan hồ ở đây, đan hồ khác nhau thì khi ngâm nước cũng cho tác dụng khác nhau.
Sau khi trời tối, Cương Tử đến thông báo: “Cậu chủ, có ông Lâm tới xin gặp”.
Ông Lâm? Ngô Bình nói: “Cậu mời ông ấy vào phòng khách, tôi xuống ngay”.
Khi anh xuống dưới thì thấy một ông lão tóc đen râu đen khoảng 50, 60 tuổi đang ngồi trong phòng khách.
Thấy Ngô Bình xuống, ông ấy đứng dậy rồi chắp tay chào: “Thần y Ngô”.
Ngô Bình quan sát người đó rồi nói: “Ông là Lâm Lãnh Thiền à?”
Ngày trước, Lâm Lãnh Thiền từng cho người đến giết Ngô Bình.
Lâm Lãnh Thiền cười nói: “Vâng, trước kia tôi có chút xung đột với thần y Ngô nên lần này đến để xin lỗi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Nghe ông nói thì nếu nhà ông không đến đây phát triển thì chắc ông không xin lỗi tôi đâu nhỉ?”
Lâm Lãnh Thiền: “Có gì xin cậu cứ nói thẳng”.
Ngô Bình không giận mà cười nói: “Ông là Lâm Tổ của Thanh Môn nên tôi sẽ nể mặt. Tôi nhận lời xin lỗi của ông”.
Lâm Lãnh Thiền cười nói: “Cậu Ngô đúng là có tấm lòng của một bậc đế vương, tôi bái phục!”
Ngô Bình: “Ông đừng rót đường vào tai tôi nữa, nếu đã đến xin lỗi thì quà xin lỗi của ông đâu?”