Bữa sáng hôm sau, khi Ngô Bình dẫn chó mực xuống lầu, Ngô Đại Hưng ngạc nhiên nói: “Tiểu Bình, chó ở đâu đấy?”
Ngô Bình: “Ồ, con nhặt ở trên đường ạ, nó tên là Đại Hắc, rất ngoan”.
Ngô Đại Hưng cũng là người thích chó, ông ấy lập tức đi đến vuốt ve đầu con chó, vừa sờ vừa nói: “Con chó này trông cũng đẹp đấy, bốn chân màu trắng, những chỗ còn lại đều là màu đen. Lông vừa mượt vừa bóng, lát nữa bố dẫn nó ra ngoài đi dạo”.
Dư Quảng Hạ cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị một người phàm xoa đầu, nhưng anh ta biết đây là bố Ngô Bình nên không dám phản kháng, ngược lại còn nịnh nọt người này.
Ngô Đại Hưng vì muốn dắt chó đi đạo mà cũng chẳng thèm ăn cơm đã ra ngoài.
Ăn cơm xong, Ngô Bình gọi điện thoại cho Hàn Băng Nghiên nói lát nữa đến tìm cô ấy. Trước đó cậu cải thiện trí thông minh giúp Hàn Băng Nghiên nên giờ muốn xem hiệu quả thế nào.
Ngô Bình vừa lái xe ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ngô Đại Hưng đang cãi nhau với hai mẹ con trên con phố cách cổng biệt thự không xa.
Hai mẹ con này đều rất xinh đẹp, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người khoảng đầu hai. Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi mặt trái xoan, giọng nói lanh lảnh, mặc chiếc váy dài màu trắng ngà, dáng người khá tốt.
Cô ta tức giận nói: “Hắc Soái là con chó tôi nuôi năm năm, sao lại là của ông được?”
Ngô Đại Hưng: “Đùa gì thế, đây là Đại Hắc nhà tôi. Cô nhìn xem nó có phản ứng gì với cô không? Nếu cô là chủ của nó, Đại Hắc có thể xa lạ với cô thế à?”
Người phụ nữ gấp gáp nói: “Nó là Hắc Soái của tôi, ông không nói lý, tôi muốn báo cảnh sát”.
Ngô Bình vội xuống xe, nói với Ngô Đại Hưng đang trợn trừng mắt: “Bố, bố về trước đi, để con giải quyết”.
Ngô Đại Hưng hừ một tiếng: “Tiểu Bình, Đại Hắc cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, chắc chắn cô ta không phải là chủ nhân, con phải cẩn thận, đừng bị cô ta lừa”.
“Được rồi, con biết rồi, bố mau về đi”.
Cô gái xinh đẹp nhìn Ngô Bình nói: “Nếu anh không trả Hắc Soái lại cho tôi, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay”.
Ngô Bình nói: “Người đẹp, đừng vội, tôi hỏi trước nhé”.
Sau đó anh hỏi Chó mực: “Cô ta là chủ nhân cũ sao?”
Chó mực gật đầu, người phụ nữ ngây người, Hắc Soái thông minh thế à?
Ngô Bình hơi bất lực, nói với người phụ nữ: “Người đẹp, con chó này bị bệnh, cần được chữa trị ở chỗ tôi một thời gian. Cô yên tâm, đợi nó hết bệnh, tôi sẽ đưa nó đến trả cho cô”.
Người phụ nữ không tin lời Ngô Bình, tức giận nói: “Hắc Soái đã yên ổn, sao có thể bị bệnh được, cậu là kẻ lừa đảo, muốn lừa đem chó nhà tôi đi…”
Cô ta mới nói được, chó mực bỗng ngã xuống đất, nước bọt trắng trào ra, tứ chi co giật.
Người phụ nữ hốt hoảng nói: “Nó sao thế?”
Ngô Bình thấy Dư Quảng Hạ phối hợp với mình, vội vàng “ôi trời” một tiếng rồi nói: “Thôi xong, lại phát bệnh rồi”, sau đó cậu ngồi xuống xoa bóp cho con chó.
Vài phút sau, Chó mực mới bình phục, lại đứng lên như trước.
Người phụ nữ thở phào: “Hắc Soái, mày làm sao thế?”
Ngô Bình nói: “Tôi đã nói rồi nó bị bệnh, cô phải để tôi chữa bệnh cho nó. Cô đừng lo, tôi sống ở đây, không chạy được đâu”.
Lúc này người phụ nữ nhìn biệt thự Hoàng Long, bĩu môi nói: “Biệt thự Hoàng Long đổi chủ từ bao giờ thế? Sao tôi không nhận ra cậu?”
Ngô Bình nghe được ý tứ trong lời cô ta bèn hỏi: “Cô biết chủ nhân của biệt thự Hoàng Long?”
Người phụ nữ: “Đương nhiên, Liễu Kim Long là cậu tôi”.
Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cô có thể gọi cho Liễu Kim Long hỏi thử có phải bây giờ tôi đang sống ở biệt thự Hoàng Long không”.