Cách đó khoảng nghìn mét có mấy sạp hàng bày bán thịt nướng, hoành thánh, mỳ sợi và cả hoa quả cùng rượu.
Ngô Bình thấy có mỳ hoành thánh cùng mùi thơm nức mũi. Bà chủ tuy đã có tuổi, nhưng từ đường nét có thể thấy ngày xưa cũng đẹp ra trò.
“Bà chủ, có nhân gì?”, anh hỏi.
Dù ở thế giới tu hành thì tu sĩ vẫn phải ăn uống bình thường, song đồ ăn phải tinh thuần, chứ không phải đồ như người bình thường ăn. Các tu sĩ ở cảnh giới khác nhau thì chất lượng đồ ăn cũng khác.
Bà chủ cười nói: “Có thịt thuồng luồng nấu với ba vị thuốc, có thể dưỡng thần luyện hình, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế cho tôi hai bát”.
Bà chủ: “Công tử, hoàn thánh của tôi 5000 tiền Tiên một viên, một bát là 18 viên nên sẽ là 90 nghìn tiền tiên”.
Ngô Bình: “Được”.
Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình ngồi đối diện nhau ở một bàn.
Bà chủ cho hoành thánh vào nồi rồi thêm nước cùng các gia vị, toàn là tiên mộc nên mùi rất thơm.
Khoảng chục phút sau đã có hai bát hoành thánh bày trước mặt Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình. Anh cầm đũa gặp một miếng cho vào miệng, thịt rất ngon và thơm.
Ban đầu anh ăn rất nhanh, nhưng sau đó thong thả hơn, song loáng cái 18 viên hoành thánh cũng đã nằm gọn trong bụng.
Nguyệt Thanh Ảnh chỉ ăn năm viên đã thấy no, năng lượng của thịt này quá lớn, thể chất của cô ấy chưa thể hấp thu nhiều được. Nếu cô ấy cố ăn thêm thì khéo sẽ xảy ra chuyện mất.
Cô ấy gắp số hoành thành còn lại sang cho Ngô Bình rồi cười nói: “Anh Bình, anh ăn đi, em no rồi”.
Ngô Bình ăn nốt chỗ hoành thành ấy mà vẫn chưa hết thèm nên nói: “Bà chủ, cho thêm ba bát nữa”.
Bà chủ cười nói: “Công tử có thể chất tốt thật, ai ăn hết được một bát hoành thánh của tôi đã có thể coi là thiên kiêu rồi, mà cậu ăn hết bát rưỡi vẫn chưa xi nhê gì”.
Nói rồi, bà ấy lại làm thêm ba bát nữa.
Sau đó, Ngô Bình làm vài đường cơ bản là hết cả ba bát. Anh vẫn ăn được nữa nhưng thấy còn nhiều món ngon khác nên đành nhìn nói: “Cảm ơn bà chủ, thánh toán”.
Bà chủ: “Công tử, nếu cậu còn thèm thì cứ ăn tiếp đi. Nếu có thể ăn năm bát thì tôi tặng cậu một món quà”.
Ngô Bình thấy bà chủ nhiệt tình thì gật đầu: “Được, thế cho tôi thêm bát nữa”.
Anh ăn thêm một bát là quá năm bát rồi.
Vì thế, bà chủ làm thêm cho anh một bát nữa, Ngô Bình cũng xử lý nhanh gọn trong một nốt nhạc.
Sau đó, bà chủ đã tặng anh một đồng tiền xu làm bằng ngọc rồi cười nói: “Công tử cầm đi, biết đâu lại có tác dụng gì đó”.
Ngô Bình thấy đồng tiền này không gì đặc biệt nên chẳng nghĩ nhiều mà nhét luôn vào túi.