“Đứng lại!”, người nửa mặt nổi giận, vươn tay nắm vai Ngô Bình. Nhưng tay của đối phương vừa chạm vào Ngô Bình đã bị một chưởng của anh đánh bay.
Người nửa mặt đập mạnh vào vách tường đá, nôn ra máu rồi hôn mê. Còn Ngô Bình không hề dừng bước, đẩy thẳng cánh cổng đá ra và bước vào địa cung ở phía sau.
Địa cung có diện tích hàng triệu mét vuông, bên trong có vô số tấm bia với các chất liệu khác nhau. Lần trước, anh đã ở đây ghi nhớ mười hai văn bia, và văn bia của chín tấm bia lớn nhất ở giữa.
Anh vốn định buộc mình ghi nhớ những nội dung này để quay về từ từ nghiên cứu. Nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh nhớ lại văn bia thì đầu óc lại trở nên trống rỗng. Rõ ràng anh đã ghi nhớ những nội dung ấy, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Ngô Bình quay lại địa cung sau cánh cổng thứ bảy chính vì muốn tìm ra nguyên nhân.
Trong địa cung có vô số tấm bia sứt mẻ hoặc hoàn chỉnh, xiên xiên vẹo vẹo cắm xuống đất. Hiện giờ Ngô Bình đã có thêm trí tuệ và kinh nghiệm của Trần Đạo Huyền, còn sở hữu cương lĩnh võ học, kinh nghiệm võ học của đại đế Chân Võ, kiến thức của anh đã tăng đáng kể.
Vì vậy, khi đi đến trước tấm bia lần nữa, anh đã dễ dàng lý giải được ý nghĩa của văn bia.
Anh đứng trước văn bia nửa giờ đồng hồ, bỗng nhiên cười nói: “Hoá ra là một loại phù ấn!”
Phù ấn là một phương pháp tu hành được hình thành bằng cách kết hợp pháp ấn và kỹ thuật bùa chú. Phù ấn có thể chế thành bùa và sử dụng bất cứ khi nào, hoặc có thể đặt vào một bộ phận nào đó trong cơ thể, phát huy uy lực mạnh mẽ.
Ngoài ra, phù ấn còn sở hữu một đặc điểm, nó là thứ độc nhất vô nhị, mỗi loại phù ấn chỉ xuất hiện một cái. Nếu phù ấn thứ hai xuất hiện thì phù ấn thứ nhất sẽ biến mất. Dù hai phù ấn cùng loại ở cách nhau hàng trăm triệu dặm thì cũng không thể tồn tại cùng lúc!
Phù ấn từng rất thịnh hành ở thời Tiên quốc, trên người các tu sĩ giỏi luôn có vài phù ấn phòng thân. Sau này Tiên quốc diệt vong, truyền thừa của phù ấn cũng đứt đoạn, không còn ai biết cách dùng phù ấn nữa..
Muốn lĩnh hội phù ấn, đầu tiên phải có nghiên cứu sâu về bùa chú và pháp ấn. Ngô Bình từng có được truyền thừa của đại đế Thiên Phù, về mặt hiểu biết phù đạo tất nhiên không thành vấn đề. Mà bản chất của pháp ấn có thể được hiểu là sự biến đổi của cấm chế, biến cấm chế thành một hình vẽ phức tạp, chính là pháp ấn. Thực tế, võ ấn mà Ngô Bình học có thể xem là biến chủng của pháp ấn, là sự kết hợp của pháp ấn và võ đạo.
Anh điều động Hỗn Nguyên Tiên Lực, ngưng tụ thành một phù ấn hình vuông trong cơ thể, trôi nổi phía trên Hỗn Nguyên Tiên Lò. Phù ấn này vừa xuất hiện, hình vẽ trên tấm bia kia liền biến mất, văn tự bên trên cũng mờ đi. Chẳng mấy chốc, thông tin trên tấm bia đã biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng hiện hữu vậy.
Ngô Bình nở nụ cười: “Phù ấn này tên là Cuồng Lôi, một khi sử dụng sẽ đánh được sấm sét dữ dội, nổ chết kẻ địch”.
Đúng lúc này, có một người đi đến bên cạnh anh, lạnh lùng hỏi: “Ai cho anh vào đây?”
Ngô Bình nhìn sang. Đối phương độ hai mươi tuổi, phong thái kiêu ngạo, chắc hẳn chính là vị Tiên quân họ Hoàng kia.
Anh đáp nhẹ: “Tôi muốn vào thì vào thôi”.
Tiên quân Hoàng vừa định nổi cáu thì phát hiện văn bia và hình vẽ trên tấm bia trước mặt Ngô Bình đều đã biến mất. Người đó kinh ngạc thốt lên: “Anh thành công rồi?”
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Anh biết sao?”
Tiên quân Hoàng thở dài: “Tôi ở đây lĩnh ngộ nửa năm mới biết chúng là phù ấn”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, chúng chính là phù ấn”.
Tiên quân Hoàng không còn trưng ra thái độ ngạo mạn nữa, biết rằng người có thể lĩnh hội phù ấn chắc chắn là thiên tài.